Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 459: Bùa phục chế

Có lá bùa phục chế này, cô có thể phục chế sách ở thư viện đại học Đế Đô, khỏi phải phiền não mua sách, hơn nữa lá bùa này có thể dùng một vạn lần, đủ dùng rất lâu.
Tâm trạng của Diệc Thanh Thanh không tệ lắm đi xuống lầu.
Từ xa đã thấy được bốn bạn học khác của điều chế thuốc trung y đều đứng bên cạnh bàn cô.
“Thanh Thanh, bọn họ tìm cô!” Tiền Lai Lai nhỏ giọng nói.
Diệc Thanh Thanh nhìn về phía bốn bọn họ: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải là hôm nay giáo viên trung dược đề cử “Trung dược chí” sao? Chúng tôi tới thư viện tìm một lúc không tìm được, hỏi nhân viên quản lý mới biết có người mượn đi, lúc này đi ngang qua thì thấy trên bàn của cô có “trung dược chí”, vừa hỏi mới biết là cô mượn, cô đọc đến quyển thứ mấy rồi? Có thể cho chúng tôi mượn mấy quyển trước không? Chúng ta đổi đọc!” Trần Chân nói.
Thực ra trong lòng anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, giữa trưa hôm nay tan học xong bọ họ đã đi mượn sách, khi bọn họ ra khỏi khu dạy học còn thấy đám Diệc Thanh Thanh ở cửa, cô chắc chắn là mượn từ trước.
Còn chưa đi học, sao cô đã nghĩ tới chuyện mượn sách trước?
Chẳng lẽ trong nhà cô cũng có thân thích làm bên điều chế thuốc?
Nếu cô cũng có cơ sở, như vậy có thể có kiêu ngạo.
Nhưng mà anh ta vẫn luôn tin tưởng, mình không kém bất cứ kẻ nào!
“Tôi đọc gần xong rồi, lúc này đi trả, các anh lại mượn đi. Diệc Thanh Thanh không nghĩ tới mình mới đánh dấu được lá bùa phục chế, lập tức có tác dụng.
Lười đổi tới đổi lui với người ta, cô trực tiếp phục chế ra, mình muốn đọc bao lâu thì đọc, muốn đánh dấu thế nào thì đánh dấu thế đó, tiện hơn nhiều.
Cô niết lá bùa trong lòng bàn tay, nương theo sắp xếp lại sách phục chế sách ra.
Lá bùa giấu ở lòng bàn tay, cũng rất bí mật, sách phục chế ra cho luôn vào kệ sạc trong phòng học của cô ở tứ hợp viện trong không gian tùy thân, bên ngoài không để lộ chút dấu vết nào.
“Nhanh như vậy đã đọc xong rồi ư? Sáu sách?” Trần Chân không quá tin.
“Đọc xong rồi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Cô thực sự đọc xong một lần, hiện giờ đọc xong lần hai, nửa hồi ức nửa kiểm nghiệm xem, chủ yếu là kiểm tra nội dung ký ức của mình có bỏ sót hay không.
Trần Chân tràn ngập nghi ngờ, đến trường học mới mấy ngày, lúc này đã đọc xong ư?
Không phải là nuốt cả quả táo to tùy tiện lật xem một lát đấy chứ!
Đọc như vậy có thể học được gì?
Thấy biểu cảm của Trần Chân không thích hợp, tuy mới quen biết không lâu, nhưng Diệc Thanh Thanh biết rất rõ vị bạn học lớp trưởng này học tập giỏi, còn từng có ý nhắc nhở người khác chú ý học tập, thích thuyết giáo người ta, cô không muốn giải thích nhiều với anh ta, nên nói:
“Rốt cuộc là các anh có mượn không? Không cần thì tôi tiếp tục đọc lần hai!”
“Cần cần cần!” Mấy bạn học nam khác nói.
Lúc này Trần Chân mới không nói gì thêm, anh ta còn nhớ rõ lời thề phải đoạt vị trí hạng nhất, nếu cô nguyện ý nuốt cả quả táo, vậy thì tùy cô!
Mình phải học tập thật nghiêm túc, tích lũy nhiều tri thức mới được.
Nhưng mà cô nguyện ý nhường sách ra, anh ta vẫn rất cảm kích:
“Cảm ơn cô, chúng tôi đọc sách xong sẽ nói cho cô, nếu cô cảm thấy chưa đọc đủ thì có thể mượn đọc tiếp.”
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh đáp một tiếng, rồi ôm sách đến chỗ nhân viên quản lý làm thủ tục trả lại.
Làm xong trở về cô lập tức đi hỏi giáo viên trong hình thức dạy học kỹ năng tất cả sách chuyên ngành cần cho chương trình học, sau đó đi tìm sách.
Lúc trước cô vốn muốn chậm rãi mượn từng cuốn, hiện giờ có lá bùa phục chế, thì có thể phục chế toàn bộ ra lại chậm rãi đọc.
Phục chế xong, lại mượn hai ba cuốn, mang trở về chỗ ngồi đọc.
Một tiếng trước khi tắt đèn, đám Diệc Thanh Thanh mới cùng nhau rời khỏi thư viện.
Lý Mộng Tuyết ngủ một lát, khôi phục một chút tinh thần nhưng vẫn phiền muộn.
Vốn dĩ chuẩn bị tới Đế Đô xong tìm được chợ đen tiếp tục nghề cũ, tích lũy nhiều tài chính, chuẩn bị cho làm kinh doanh sau này.
Còn cảm thấy giao thông ở Đế Đô tiện lợi hơn chút, tần suất cô ấy buôn bán sẽ tăng lên.
Nhưng không nghĩ tới chương trình học ở đại học Đế Đô nhiều như vậy, không kém cấp 3 trong đời sau, không hổ là học phủ đứng đầu.
Đừng nói là tìm chợ đen mua bán đồ, tìm nhà cũng không có thời gian, không biết phải kéo dài tới bao giờ.
Cô ấy không chỉ không có tin tức của tứ hợp viện, thậm chí còn không có tin tức nhà thuê, còn có một đống chuyên ngành đợi cô ấy học tập, quả thực là cuộn chỉ rối!
“Haizz!” Lý Mộng Tuyết thở dài, đi học khó quá!
Diệc Thanh Thanh nghe cô ấy luôn thở dài, lật cuốn sách màu vàng ra đọc, tâm trạng phức tạp.
Lý Mộng Tuyết trong nguyên thư sau khi vào đại học không có ưu sầu này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận