Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 555: Sao cô biết được

Diệc Thanh Thanh trở về phòng ngủ, đám bạn cùng phòng đều ở đây, vẫn luôn chăm chỉ học tập như vậy.
“Thanh Thanh, nghe nói học kỳ này cô muốn học hai chuyên ngành công nghệ điều chế thuốc và trung y điều chế thuốc?” Tống Hòa Mỹ vừa thấy cô tiến vào, lập tức hưng phấn hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn cô, buổi sáng Tống Hòa Mỹ nói Diệc Thanh Thanh được cố vấn học tập phát hiện thiên phú, thi thử công nghệ điều chế thuốc.
Cô dựa vào thực lực của bản thân, khiến thời khóa biểu của hai chuyên ngành không trùng nhau vì cô, dáng vẻ hưng phấn đó, thực sự khó khiến người ta không khắc sâu ấn tượng.
Chuyện này thực sự là truyền kỳ, mọi người đều có kiêu ngạo của mình ở trong học tập, nhưng mà muốn học giỏi chuyên ngành đều cần tốn nhiều thời gian mới có thể đảm nhiệm, căn bản không có nhiều thời gian học cùng lúc chuyên ngành khác, còn thi được điểm tuyệt đối.
Đối với người học tập hơn xa bọn họ một mảng lớn, bọn họ đều vô cùng sùng bái.
“Ừm, có lẽ vậy, các thầy cô cho phép tôi tự học chương trình học tính tri thức, chỉ cần đi học chương trình học tính thực nghiệm của hai chuyên ngành.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Tốt quá rồi!” Tống Hòa Mỹ vô cùng kích động: “Như vậy tiết của công nghệ điều chế thuốc tôi không phải một mình nữa!”
“Đúng rồi, cô biết không? Lớp trưởng Trần cũng xin học cùng lúc hai chuyên ngành! Nghe nói hôm qua anh ta đi tìm cố vấn học tập, cố vấn học tập cầm bài thư dự phòng lúc trước cô thi cho anh ta làm, anh ta thi một ngày rưỡi cũng thông qua, điểm trung bình là 81, mạo hiểm thông qua!” Tống Hòa Mỹ nói.
“Sao cô biết được?” Diệc Thanh Thanh nhớ rõ không phải là Tống Hòa Mỹ luôn chán ghét Trần Chân sao?
Tin tức nhạy bén như vậy ư?
Buổi sáng anh ta mới thi xong, lúc này cô ấy đã biết được điểm của anh ta?
“Khi ăn cơm trưa tôi gặp người của phòng ngủ bọn họ, ai bảo anh ta không có mắt ngồi bàn sau lưng tôi? Đám Chu Tĩnh cũng nghe được, đúng không? Nghe nói cả kỳ nghỉ hè anh ta đều ở nhà nỗ lực học tập, nhà anh ta còn tìm giáo viên dạy học cho anh ta, lúc này mới học bổ sung học kỳ 1 của công nghệ điều chế thuốc.” Tống Hòa Mỹ nói.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy Trần Chân đúng là người cuồng học tập, hai tháng nghỉ hè đã học hết nội dung học kỳ 1 thi được 81 điểm.
Như vậy cả kỳ nghỉ hè này anh ta đều trải qua trời đất tối sầm, còn mệt hơn đi học!
“Nhưng mà anh ta vẫn không thông minh bằng cô, chỉ thi được 81 điểm, còn tốn nhiều thời gian như vậy. Như vậy mà anh ta còn nói muốn nỗ lực vượt qua cô, anh ta như vậy là còn chưa chết tâm, muốn so với cô!” Tống Hòa Mỹ nói.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Anh ta có tính cách như vậy, nhưng mà nghỉ hè tôi cũng không nhàn rỗi, yên tâm đi, tôi sẽ không cho anh ta cơ hội vượt qua tôi!”
“Cố lên! Khiến anh ta nhìn xem cô lợi hại cỡ nào!” Tống Hòa Mỹ nghĩ tới lớp trưởng Trần vĩnh viễn bị Thanh Thanh đè đầu thì vô cùng vui sướng, còn vui hơn mình thi đứng đầu.
“Được!” Diệc Thanh Thanh cười đồng ý.
“Lớp trưởng Trần chỉ biết dùng cằm nhìn người, khiến anh ta cảm thụ được cảm giác chỉ có thể nhìn lên người khác, sắc mặt nhất định siêu đẹp.”
“Ngày xem phiếu điểm, gương mặt âm trầm của lớp trưởng Trần, chậc chậc! Nghĩ thôi đã cảm thấy thống khoái!”

Tống Hòa Mỹ lảm nhảm, càng nói càng nhiều, mỗi một câu đều quay quanh “lớp trưởng Trần”, tuy lần nào cũng là châm chọc nhưng tần suất quá cao.
Bỗng nhiên Diệc Thanh Thanh cảm thấy hình như Tống Hòa Mỹ chú ý Trần Chân quá mức, không biết là thực sự chán ghét người này, mới ham thích nhìn anh ta bị thiệt, hay là có ý gì khác.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không thể không thanh minh một chút:
“Thực ra ngày anh ta lấy phiếu điểm, đã nói lời xin lỗi với tôi, sau này chúng tôi cạnh tranh công bằng trong học tập là được.”
“Xin lỗi ư?” Tống Hòa Mỹ ngẩn ra, trái lại nói: “Cằm anh ta nâng cao như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng biết dùng đôi mắt nhìn người, cũng coi như là có chút đảm đương.”
Giọng điệu những lời này của cô ấy hơi kỳ lạ.
Diệc Thanh Thanh vỗ bả vai cô ấy: “Xin bớt giận, sau này anh ta sẽ không nói mấy lời không thể hiểu nữa!”
“Ừm, tôi không tức giận.” Tống Hòa Mỹ ngồi trở lại giường, luôn cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu.
Rõ ràng lớp trưởng Trần không nói mát, cô ấy nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà cô ấy lại cảm thấy thiếu gì đó.
Nghĩ mãi không rõ, thôi, không nghĩ nữa, quản anh ta làm gì, chỉ cần anh ta ngừng nghỉ là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận