Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 482: Ấm phòng

Cho nên cô dần đọc ít đi, chỉ thỉnh thoảng lấy ra lật xem tiến độ mua nhà của Lý Mộng Tuyết, hay là tình hình ở chợ đen.
Nhưng mà khi tới mỗi chủ nhật được nghỉ, Lý Mộng Tuyết có nửa ngày là chia cho Cao Ứng Hòa, chỉ còn dư lại nửa ngày mới đi làm chuyện của mình, cho nên tiến triển vô cùng thong thả.
Trong khoảng thời gian này Cao Ứng Hòa vẫn luôn ở nhà khách ngoài trường, khi ngày thường đi học cách gần, Cao Ứng Hòa thỉnh thoảng cũng tới tìm Lý Mộng Tuyết.
Tóm lại hai người vì lúc trước yêu xa một thời gian, khi gặp lại tình cảm thăng lên.
Diệc Thanh Thanh thực sự cảm thấy cố vấn học tập nên tìm Lý Mộng Tuyết, bảo cô ấy đừng vì chuyện yêu đương, mà chậm trễ việc học thậm chí công việc.
Tuy gần đây Lý Mộng Tuyết có vẻ yêu đương yêu đến hơi não tàn, nhưng đối tượng cô ấy yêu đương là Cao Ứng Hòa nam chính trong nguyên thư.
Dựa theo quan sát của Diệc Thanh Thanh, người này thực sự như trong nguyên thư viết, thực sự là lựa chọn tốt đối với Lý Mộng Tuyết.
Yêu não tàn không đáng sợ, đáng sợ là yêu não tàn gặp phải cặn bã, nếu đối tượng yêu não tàn là đúng người, trái lại sẽ càng hạnh phúc.
Cho nên Diệc Thanh Thanh cũng làm bộ không biết gì.
Đợi các bạn nhỏ đều tụ tập đủ, Lý Mộng Tuyết khụ một tiếng, véo cánh tay của Cao Ứng Hòa.
“Nhà đơn vị phân cho đã thu dọn xong, ngày mai tính toán dọn đi vào, mời mọi người đi làm ấm phòng giúp chúng tôi!” Cao Ứng Hòa nói.
“Ồ… Làm ấm phòng… Giúp… Chúng tôi à!” Diệc Thanh Thanh nhấn mạnh hai chữ “chúng tôi”, trêu ghẹo nói.
Đồng chí Lý Mộng Tuyết là tay thiện nghệ yêu đương thân kinh bách chiến chỉ thẹn thùng một giây, đúng lý hợp tình nói:
“Đương nhiên là chúng tôi! Tôi và Ứng Hòa là một!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Gái lớn không giữ được!”
“Cô cũng không khá hơn tôi chỗ nào đâu!” Lý Mộng Tuyết châm chọc: “Cô nhìn xem mình cô đã mấy chủ nhật không tụ tập với mọi người? Nhưng mà như hình với bóng với đồng chí Vân Cô Viễn chạy khắp nơi, là điển hình của trọng sắc khinh bạn!”
Diệc Thanh Thanh bị Đại Kim Hoa đổi trắng thay đen làm cho tức mà cười:
“Chẳng lẽ ký ức của tôi có vấn đề sao? Không phải là vì cô muốn giúp đồng chí Cao nhà cô bố trí nhà mới chúng ta mới không tụ tập ư?”
“Được rồi, hai cô đừng ầm ĩ nữa, tám lạng nửa cân, đều có đối tượng quên chị em tốt!” Tiền Lai Lai tức giận nói.
Vương Linh Linh nắm lấy tay Tiền Lai Lai gật đầu thật mạnh: “Lai Lai nói rất đúng!”
Lý Mộng Tuyết nháy mắt: “Ai da, không còn sớm nữa, đi muộn sẽ không ăn được đồ ăn ngon ở căn tin, đi nhanh thôi!”
“Đúng vậy đúng vậy, dì ở căn tin nói với tôi, tối nay có món ăn rất ngon, chúng ta đi nhanh đi!” Diệc Thanh Thanh cũng nói.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh: “…”
Giữa trưa chủ nhật phải đi làm ấm phòng cho Cao Ứng Hòa, kế hoạch đi đánh dấu Tử Cấm Thành phải tạm gác lại.
Nhưng mà vốn cũng không vội nhất thời này.
Ấm phòng đi tay không không được tốt lắm, buổi sáng chủ nhật, bảy bọn họ vội đến cửa hàng gần trường học mua ít quà, sau đó mới theo Lý Mộng Tuyết đến nhà mới của Cao Ứng Hòa.
Phòng do đơn vị phân cho cách đại học Đế Đô không tính là xa, bọn họ dứt khoát đi bộ tới.
Trên đường đi đi ngang qua Viên Minh Viên.
Nhìn vườn hoa hoang tàn, từng thấy thẻ skin Thập Hốt Viên nên trong lòng Diệc Thanh Thanh phức tạp.
Thập Hốt Viên chỉ là khu vườn thuộc Viên Minh Viên, càng khỏi phải nói Viên Minh Viên.
Khi đi ngang qua địa điểm đánh dấu ở Viên Minh Viên, rõ ràng thoạt nhìn không có bất cứ đặc biệt gì, tên là địa điểm đánh dấu Viên Minh Viên, cũng chỉ cần 1 điểm đánh dấu.
Thông thường địa điểm đánh dấu như vậy, Diệc Thanh Thanh ít khi đánh dấu, nhưng lần này cô ma xui quỷ khiến đánh dấu.
Có lẽ là vì khu vườn từng huy hoàng đồ sộ biến thành dáng vẻ như hiện giờ, Diệc Thanh Thanh cảm thấy hơi đáng tiếc!
[Đánh dấu ở địa điểm đánh dấu Viên Minh Viên, nhận được một cuốn băng ghi hình toàn bộ quá trình “lửa đốt Viên Minh Viên”.]
Đồ đánh ra khiến Diệc Thanh Thanh rất kinh ngạc, vậy mà là băng ghi hình, cô vốn tưởng rằng là vật phẩm nào đó trong Viên Minh Viên!
Băng ghi hình này thoạt nhìn có khả năng không trân quý như đồ cổ ở Viên Minh Viên, nhưng nếu là ghi chép quá trình lửa đốt Viên Minh Viên, vậy thì giá trị không đo lường được.
Diệc Thanh Thanh nhìn kích cỡ của băng ghi hình, thực sự là quá khứ, như vậy lấy ra cũng không có bất cứ sơ hở gì.
Đáng tiếc cô không có thiết bị chiếu phim, không thể xem cụ thể băng ghi hình có gì.
Nhưng cô vẫn bảo tồn thứ này cẩn thận, đợi sau này có biện pháp lại xem.
Nếu thực sự không tệ mà nói, tìm cơ hội nộp cho quốc gia là tốt nhất, đây đều là chứng cứ phạm tội trong lịch sử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận