Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 64: Kỹ năng săn thú

Sao cậu ta lại ở cùng Vân Cô Viễn?
“Sao cô lại ở đây?” Cao Bắc Trụ giấu gà rừng sau lưng, chuyện cậu ta và anh Vân lên núi đi săn không thể cho người ngoài biết, nếu không để lộ chuyện này ra ngoài anh Vân sẽ phải chịu tội!
Diệc Thanh Thanh bĩu môi, giấu cái gì chứ, đây là gà rừng của bà đây, trên tay còn có chứng cứ phạm tội nó để lại đấy!
“Ai gặp thì có phần.” Vân Cô Viễn đi tới: “Cùng nhau ăn đi.”
Cao Bắc Trụ kinh ngạc nhìn anh Vân một cái, anh Vân của cậu ta không phải là người không cẩn thận như thế!
“Lát nữa chú Hữu Căn sẽ tới xây tường cho tôi, không ăn.” Diệc Thanh Thanh nói.
Tuy gà này là cô không cẩn thận thả ra, nhưng bị người ta bắt được là bản lĩnh của người ta.
Chuyện lên núi đi săn mọi người đều che giấu, bởi vì chuyện này bị cấm, sẽ có tai họa ngầm.
Quan hệ của cô và bọn họ không tốt đến mức có thể ăn thịt không cần trả tiền, đặc biệt là người ta còn đề phòng cô, cô cũng không thiếu mấy miếng thịt.
Cao Bắc Trụ nhìn anh Vân như muốn giữ người ta ở lại ăn gà, không tình nguyện nói:
“Xây tường đào bùn không dưới hai tiếng, sao cần đi gấp như vậy?”
Diệc Thanh Thanh nhướng mày, đây là cậu ta mời đấy nhé: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
“Đi làm gà đi.” Vân Cô Viễn nói với Cao Bắc Trụ.
Cao Bắc Trụ tát nhẹ miệng mình một cái, ai bảo mày lắm miệng!
Lúc này thì hay chưa, người ở lại, cậu ta bị ném sang một bên.
Khi xách gà đi sang một bên, miệng còn nói thầm: “Cùng là ăn ké cơm, dựa vào cái gì mình phải cực khổ vặt lông gà?”
“Gà này là cậu bắn được à?” Diệc Thanh Thanh nhìn thấy Cao Bắc Trụ cõng cung tên nên hỏi.
Vân Cô Viễn nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Đây là cung tôi làm, khi tới đây cậu ấy muốn cõng giúp tôi.”
Đã rõ, đây là tiểu đệ giúp xách đồ.
Diệc Thanh Thanh không nghĩ tới việc ngồi đợi ăn không, nên đi xung quanh nhặt củi.
Vân Cô Viễn không ngăn cản, anh biết Diệc Thanh Thanh là cô gái có ý nghĩ của mình, ở trong mắt cô, quan hệ giữa bọn họ còn không thể khiến cô vượt qua phòng tuyến kia.
Cô làm chút gì đó, sẽ càng an tâm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất có thể ngồi cùng nhau ăn gì đó, cũng may đây không phải là lần đầu tiên anh bắt được gà rừng, kỹ thuật nướng gà rừng tốt hơn nhiều.
Diệc Thanh Thanh trở về thì thấy Vân Cô Viễn đã làm xong việc nhóm lửa.
Gia vị cũng mang tới không ít, đựng trong một hộp gỗ.
“Lấy đâu ra vậy?” Rõ ràng lúc trước cô không thấy thứ này.
Vân Cô Viễn chỉ tảng đá xanh giữa lều gỗ: “Lúc trước chôn ở phía dưới.”
“Các anh đúng là có nhiều ý tưởng, tôi đã nói sao nơi này lại có thêm cái lều mà.” Diệc Thanh Thanh thấy anh nhặt mấy cây gậy ở góc lều, thủ pháp thuần thục làm giá nướng đơn giản: “Không phải lần đầu tiên đúng không?”
Vân Cô Viễn gật đầu: “Mang về không tiện lắm.”
Nghĩ tới sau hẻm thật dài, cùng với đám thanh niên trí thức cũ ở ngay phía trước, Diệc Thanh Thanh gật đầu bày tỏ hiểu được, còn kiến nghị anh tự mình mở một cánh cửa ở sau phòng mình tiện đến đất phần trăm thì không nói, ra vào cũng không đến mức bị người ta nhìn chằm chằm.
“Anh Vân của tôi đã sớm làm xong! Tôi còn giúp nữa!” Trong lòng Cao Bắc Trụ không dễ chịu lắm, anh Vân đối xử quá tốt với thanh niên trí thức nữ này, cậu ta mới là tiểu đệ số một của anh Vân!
“Tôi nói không tiện là chỉ cậu.” Vân Cô Viễn lạnh lùng nói, tiểu đệ ngu ngốc này, e rằng không cần thì hơn.
Cao Bắc Trụ: “…”
“Phụt…” Diệc Thanh Thanh cười to, thấy Cao Bắc Trụ nhìn qua cô cười nói: “Rất xin lỗi, không nhịn được, thật sự là quá buồn cười, ha ha ha!”
Vân Cô Viễn cũng biết khiến người ta nghẹn họng, thật sự không nhìn ra!
Gà rừng bị cắm trên que tản ra hương thơm say lòng người, Diệc Thanh Thanh nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt của Cao Bắc Trụ.
“Có lẽ đây là con gà rừng béo mập nhất trên núi này, quá thơm, so với con gà rừng này, mấy con gà rừng lần trước bắt được không có chút mùi vị gì!”
“Đến mức đó ư?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Cao Bắc Trụ muốn nói đến mức đó, kỹ thuật nướng gà của anh Vân cậu ta tốt hơn cậu ta một chút như vậy, mà cậu ta là kiểu nướng đồ có khả năng sẽ nướng thành than.
Cho nên có mùi thơm như vậy đúng là ghê gớm.
Nhưng mà cậu ta còn chưa mở miệng, đã bị ánh mắt của anh Vân dọa nghẹn trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận