Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 225: Là Thanh Thanh dạy tốt

Vân Cô Viễn nhìn vẻ mặt cô thay đổi, phát hiện mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, tuy rất muốn biết đáp án nhưng anh biết không thể bức cô nóng nảy.
Năm tháng còn dài, một ngày nào đó anh sẽ biết được đáp án.
Khi Vân Cô Viễn múc mì, Diệc Thanh Thanh tiện tay chỉ bàn trên giường đất, bưng rau muối và trứng vịt muối qua.
Sau đó Vân Cô Viễn bưng mì tới, hai người ngồi đối diện nhau.
Diệc Thanh Thanh ăn một miếng trước, giơ ngón cái với anh: “Ăn ngon! Mì này nấu rất tốt!”
Vân Cô Viễn cười: “Là Thanh Thanh dạy tốt.”
“Anh cũng nếm thử đi!” Diệc Thanh Thanh nói: “Trứng vịt muối này là em tự mình muối, nhặt trứng vịt ở đầm lau sậy, rất hợp ăn với cháo thanh đạm, rau muối này là mẹ em gửi tới.”
Diệc Thanh Thanh nói xong thì gắp một nửa trứng vịt muối cho anh, mình cũng cầm một nửa, dùng đũa ăn lòng đỏ trứng trước.
Đúng là ăn bao nhiêu lần cũng không chán, lòng đỏ trứng muối thật sự là quá tươi ngon!
Lát nữa phải đến đầm lau sậy xem có trứng vịt hay không, cô thiếu thứ này!
Con vịt bắt được lần trước bị cô làm thành vịt quay cho vào trong ba lô tùy thân, một con như vậy còn luyến tiếc ăn.
Còn hai ngày nghỉ nữa, cô phải đến đầm lau sậy, làm người phụ nữ khiến vịt nghe tiếng sợ mất mật!
An tĩnh, bầu không khí hài hòa ăn mì.
Mì gà xé sợi thanh đạm nhưng không thiếu tư vị rất thích hợp ăn buổi sáng, hai người uống sạch cả canh.
Một bát mì vào bụng, toàn thân ấm áp.
Đặt bát xuống, đồng chí Vân Cô Viễn vô cùng tự giác đi thu dọn bát đũa.
Diệc Thanh Thanh ngăn cản anh: “Hôm nay anh đã nấu ăn, để em rửa bát cho, anh lau bàn giúp em là được!”
Tuy cô không thích rửa bát, nhưng không thể để anh làm hết mọi việc được.
Ở trong lòng cô, công bằng nhất cũng yêu thích nhất chính là một người nấu cơm, một người nhóm lửa, một người rửa bát, một người lau bàn.
Hai người hợp tác, không phải một người đơn phương chiếu cố người khác, mà là chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ nhau.
“Được.” Vân Cô Viễn nhận lấy giẻ lau Diệc Thanh Thanh đưa cho anh, lau từng chút một, cẩn thận lau mỗi góc bàn một lần.
Tay lau rất nghiêm túc, đôi mắt thì làm việc riêng, nhìn Diệc Thanh Thanh đang rửa bát ở bếp đến thất thần.
Lại luyến tiếc bàn này nhỏ như vậy, rất nhanh đã lau xong, khiến anh hơi hối hận sao lúc trước không làm cho cô cái bàn to hơn giường đất?
Diệc Thanh Thanh rửa bát một lát thấy anh vẫn còn ngồi yên không cử động, bất đắc dĩ nói:
“Đồng chí Vân, không phải là anh còn cần đến huyện thành sao?”
“Ừm.” Vân Cô Viễn xuống giường đất: “Vậy anh đi đây, tối qua em không nghỉ ngơi tốt, lát nữa còn có thể ngủ thêm một lát.”
“Em biết rồi, anh mau đi đi, lại lề mề sẽ đến trưa mất!” Diệc Thanh Thanh đẩy anh ra cửa: “Chú ý an toàn!”
Tiễn đồng chí Vân, Diệc Thanh Thanh quét dọn trong phòng, khóa cửa trước, sau đó cõng sọt đi từ cửa sau rời khỏi khu thanh niên trí thức.
Cách lần trước bắn vịt đã qua một thời gian, vịt ở đầm lau sậy cũng không nhớ rõ người từng khiến chúng nó nghe tiếng sợ vỡ mật.
Lúc này Diệc Thanh Thanh không đi loạn trong đầm lau sậy, mà đi thẳng tới khu nước sâu đám vịt thích bơi lội.
Quả nhiên thấy được mấy con vịt mập đang bơi lội.
Chọn một con, một mũi tên bắn ra.
Lần này không bắn trúng cổ một kích mất mạng, nhưng mũi tên bắn rất sâu, vịt điên cuồng vỗ cánh một lúc lâu, Diệc Thanh Thanh cũng thả lỏng dây câu cá nên không sợ nó kéo đứt.
Cô lẳng lặng đợi nó mất sức, sau đó mới kéo nó lên ném vào không gian tùy thân.
Nước sâu không còn dấu vết của con vịt nào.
Diệc Thanh Thanh cũng không chê.
Cô đã nhớ kỹ phương hướng mấy con vịt chạy đi.
Cô chọn một con vịt lần theo, tính toán đi tìm hang ổ của chúng nó.
Cô muốn vịt, cũng không thể thiếu trứng vịt.
Hôm nay cô còn một đống thời gian, sao có thể không thu hoạch trứng vịt!
Nhưng mà không nhặt được mấy quả trứng vịt, nhưng thấy được rất nhiều đứa bé trong đội ở khu nước cạn.
Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát, hôm nay là ngày nghỉ học trong đội.
Đứa lớn hơn cầm gậy, đứa nhỏ thì ôm lá cây gói lấy thứ gì đó.
Dẫn đầu là cháu trai cả nhà thím Quế Hoa, nhũ danh là Hổ Oa.
Có giao tình chia kẹo cho bọn họ lúc trước, bọn họ gặp cô là chào: “Chị Thanh Thanh!”
“Ừm!” Diệc Thanh Thanh đáp một tiếng: “Các em đi tìm gì thế?”
Mang mấy thứ này không giống đi nhặt trứng vịt.
“Đi câu tôm ạ.” Hổ Oa cười nói: “Chị Thanh Thanh đi nhặt trứng vịt ạ? Hôm qua bọn em đã nhặt một lần, ha ha!”
Diệc Thanh Thanh: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận