Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 789: Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi ư

“Không phải lúc trước em nói em đang đi học cùng mở một cửa hàng với mấy chị em sao ạ? Năm nay cũng kiếm được một khoản, có khả năng sau này sẽ kiếm được càng nhiều hơn, em muốn lấy một chút tiền giúp đỡ những học sinh vốn có năng lực, nhưng vì gia đình mà không thể tiếp tục học cấp 3. Hay là đang học cấp 3, nhưng mà không có tiền học đại học, đặc biệt là mấy cô gái.
Chẳng qua mấy nữa em phải về Đế Đô, cũng không hiểu biết nhiều về học sinh, chuyện chọn lựa đối tượng giúp đỡ này, có khả năng cần các thầy cô giúp em trấn cửa ải.”
Diệc Thanh Thanh nói xong thì lấy một xấp tấm card chuẩn bị trước ra, phát cho các thầy cô mỗi người một tấm:
“Đây là địa chỉ và phương thức liên lạc của em ở Đế Đô, nếu có học sinh khó khăn thích hợp, mong các thầy cô nhất định liên lạc với em, em sẽ giúp đỡ bọn họ hoàn thành việc học!”
Các thầy cô ngây ngốc nhận lấy tấm card ghi địa chỉ và phương thức liên hệ với cô, trong lúc nhất thời quá kinh hãi, trong văn phòng lặng ngắt như tờ.
Vẫn là thầy Loan Bình mở miệng nói trước:
“Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi ư? Em còn chưa tốt nghiệp, cho dù kiếm được tiền cũng phải suy xét cuộc sống sau này của mình trước, thành gia lập nghiệp, mấy chuyện này đều cần tốn tiền, em đừng vì muốn trợ giúp người khác mà chậm trễ cuộc sống của mình.”
“Đúng vậy Thanh Thanh, em còn trẻ, sau này làm việc, kết hôn, sinh con, sẽ có rất nhiều việc cần tiêu tiền, đều cần tiền duy trì cuộc sống của mình, đừng làm ra quyết định một cách qua loa.” Giáo viên khác cũng khuyên can cô.
Trong lòng Diệc Thanh Thanh ấm áp, các thầy cô quá đáng yêu, giáo viên suy nghĩ vì học sinh như vậy, cô tới tìm bọn họ giúp đỡ tìm đối tượng cần giúp cô càng yên tâm.
Cô nghiêm túc nói:
“Các thầy cô yên tâm đi, em đã nghiêm túc suy nghĩ, hiện giờ em an gia ở Đế Đô, nhà cũng đã mua, sau khi tốt nghiệp tiến vào viện nghiên cứu, tiền lương cũng đủ cho em sống. Em chỉ lấy một phần nhỏ tiền ra giúp những người cần giúp, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống.”
Một học sinh hiện giờ, học phí một năm tiểu học là 1 tệ rưỡi đến 2 tệ, cấp 2 là 3 tệ rưỡi đến 4 tệ, cấp 3 thì bảy tệ rưỡi.
Vào đại học thì không cần học phí, thậm chí còn có trợ cấp sinh hoạt, nhiều nhất là khó khăn lúc đầu, cô giúp đỡ một chút phí sinh hoạt.
Tình hình học hiện giờ tính ra mà nói, cô giúp đỡ một học sinh từ tiểu học vào đại học, chỉ cần trợ cấp khoảng 50 tệ.
Với tiền tiết kiệm của cô hiện giờ, trừ đi chi phí mua nhà ở Hải Thị, còn thừa một vạn tám.
Một vạn tám này đủ giúp đỡ cho 360 đứa bé hoàn thành toàn bộ việc học, đây còn là tiền tiết kiệm của cô hiện giờ.
Mà cấp 3 một huyện, cho dù cộng thêm cấp 2 và tiểu học của huyện, có bao nhiêu người có năng lực chân chính học xong toàn bộ?
Cô chắc chắn có năng lực này.
Thật sự thiếu tiền, cùng lắm thì cô đến ngân hàng đánh dấu!
Điểm đánh dấu còn nhiều như thế!
Số tiền trong tay hiện giờ, cô thật sự không có chỗ để tiêu, không bằng giúp đỡ những người cần.
Hơn nữa cô cũng không phải người nào cũng giúp, chắc chắn sẽ sàng lọc, chỉ nhằm vào những người dốc lòng học tập nhưng không có điều kiện, đặc biệt là con gái.
Niên đại này, có quá ít con gái có thể đi học, chênh lệch số lượng phòng ngủ nam nữ ở đại học Đế Đô đã nói lên điểm này.
Lúc trước Diệc Thanh Thanh nổi lên ý định làm buôn bán với đám Lý Mộng Tuyết, không phải là vì mình thiếu tiền tiêu, mà muốn lợi dụng cơ hội phát triển hiện giờ, sau này kiếm lời cô không tiêu hết thì cầm đi làm từ thiện, trợ giúp những người cần giúp đỡ.
Tuy lúc trước định qua tết, phương diện sự nghiệp từ thiện chậm rãi phát triển, có phương pháp quy phạm tương đối xong, cô lại bắt đầu làm chuyện này.
Nhưng mà năm nay khi đi mua hàng tết, thấy được một cô gái còn ít tuổi hơn cô cõng một đứa bé đến huyện thành bán đồ, Diệc Thanh Thanh mới quyết định bắt đầu làm chuyện này trước.
Điều kiện ở niên đại này kém đời sau quá nhiều, người nghèo khổ càng nhiều, người cần trợ giúp cũng càng nhiều, quan niệm trọng nam khinh nữ của mỗi gia đình cũng nghiêm trọng hơn, rất nhiều cô gái không có cơ hội học tập.
Không thể học tập tri thức, tiếp nhận giáo dục, thì không thể thoát khỏi hoàn cảnh của bản thân, rất nhiều người mười mấy tuổi đã gả chồng sinh con, sống mơ hồ qua ngày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận