Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 593: Cứ thoải mái nhé

Dao phay trong tay cha Diệc dừng thái, nhìn thoáng qua anh, lại nhìn thoáng qua chén trà, chỉ vào vị trí trống trước thớt:
“Để ở đó đi!”
“Cộp… Cộp… Cộp.”
Thớt và dao phay đều được cứu vớt.
Diệc Thanh Thanh cũng đưa chén trà trong tay cho anh trai cô, liếc mắt ra hiệu với anh ta, sau đó đi theo Vân Cô Viễn ra ngoài.
Cô và Vân Cô Viễn lại bưng trà cho chị dâu đang chăm sóc đứa bé và mẹ già ở trong phòng trải giường chiếu.
Triệu Hương Lan nhận lấy trà của con rể, lập tức uống một ngụm:
“Cháu có lòng rồi, không cần câu nệ, coi như ở nhà mình là được, bác trai cháu là người đặc biệt chú trọng bề ngoài, đừng để ý, hai ngày nữa ông ấy sẽ tốt hơn thôi!”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Vân Cô Viễn ngoan ngoãn giống y như cô dâu mới lần đầu tiên gặp mẹ chồng.
“Được rồi, đi theo Thanh Thanh chơi đi! Cứ thoải mái nhé!” Triệu Hương Lan bảo Diệc Thanh Thanh đi chiêu đãi Vân Cô Viễn.
Diệc Thanh Thanh dẫn anh sắp xếp hành lý ở bên ngoài, sau đó xách hành lý của hai người tới phòng cô.
“Đây là phòng em.” Diệc Thanh Thanh đợi anh tiến vào xong, khép cửa lại: “A Viễn, hôm nay vất vả cho anh quá.”
E rằng mặt của người nào đó hôm nay đều cười cứng đờ, chỉ sợ 10-20 năm trôi qua, hôm nay là ngày anh cười nhiều nhất.
Rõ ràng là anh không phải tính cách như vậy, vì khiến người trong nhà cô yêu thích một chút, anh nỗ lực có vẻ cởi mở một chút.
“Không vất vả, Thanh Thanh, anh rất thích bầu không khí nhà em, còn có mỗi một người nhà của em.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói: “Có thể có cơ hội dung nhập gia đình như vậy, anh cảm thấy rất vui vẻ.”
Diệc Thanh Thanh vui sướng thì vui sướng, nhưng vẫn luyến tiếc anh hèn mọn cưỡng ép mình cởi mở như thế, đây rõ ràng không phải là trạng thái thoải mái nhất của anh, cô kéo tay anh ngồi xuống:
“A Viễn, anh không cần vì dung nhập mà ấm ức mình mà đón lấy hùa theo cha mẹ em, anh cứ làm chính anh là được. Nhà chúng em không có cách nói đứa bé cởi mở thích cười càng khiến người ta yêu thích hơn đứa bé lạnh lùng không thích cười, anh cứ bày ra dáng vẻ ban đầu của anh, bọn họ vẫn sẽ thích anh.
Bọn họ nhìn là nhân phẩm của anh, là thái độ của anh đối với em, những chuyện khác đều không để ý, hơn nữa anh còn không yên tâm ánh mắt của em sao? Em có thể thích anh, đương nhiên là anh đáng được thích, như vậy ưu điểm trên người anh cũng được người nhà em phát hiện và tiếp nhận. Dáng vẻ vốn có của anh đã rất tốt, không cần phải cố thay đổi bản thân.
Em thích anh mặt lạnh như thường ngày, thỉnh thoảng khi rất vui thì khóe miệng hơi nhếch lên, cười rộ lên kinh diễm đến em, đây mới là anh!”
Trên mặt Vân Cô Viễn biến mất tươi cười nỗ lực duy trì, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng xuất hiện, trong đôi mắt nhìn cô giống như có ngôi sao nhỏ.
Diệc Thanh Thanh che ngực: “Cứu mạng! Anh cười rộ lên sao có thể đẹp như vậy!”
Vân Cô Viễn cười càng vui vẻ, hai tai cũng ửng đỏ.
“Đúng vậy, chính là như vậy, khi vui vẻ thì cười, khi vui bình thường chúng ta lạnh mặt cũng không tệ.” Diệc Thanh Thanh liên tục gật đầu: “Như vậy em mới biết được cảm xúc của anh! Nếu anh vẫn luôn cười, em sẽ không biết chừng nào thì anh thực sự vui vẻ.”
“Là lúc trước anh nghĩ sai rồi, sau này sẽ không.” Vân Cô Viễn vươn tay vén tóc bên tai Diệc Thanh Thanh ra sau tai: “Ánh mắt của em tốt như vậy, anh không nên hoài nghi bản thân.”
“Lúc này mới đúng chứ!” Diệc Thanh Thanh nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu anh, đây mới là A Viễn của cô!
Vân Cô Viễn không để lộ dấu vết nhìn thoáng qua cửa phòng: “Chúng ta sắp xếp đồ đi!”
“Ừm!” Diệc Thanh Thanh gật đầu.
Cách một cánh cửa, đồng chí Diệc Kiến Thiết và đồng chí Diệc Chí Cương đang dán sát tai vào cửa phòng cùng kêu đau, gian nan che kín miệng mình.
“Hai người đang làm gì thế?” Triệu Hương Lan nắm lỗ tai của hai người, kéo bọn họ ra xa một chút mới tức giận nói: “Lén lút còn ra thể thống gì?”
Diệc Chí Cương quả quyết ném nồi: “Con đi theo cha tới!”
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không phải là tôi lo lắng con gái chịu thiệt sao!” Diệc Kiến Thiết đúng lý hợp tình nói.
“Vậy lúc trước ông nhân lúc nhà tôi không có ai, tới nhà tôi tìm tôi không sợ tôi chịu thiệt ư?” Triệu Hương Lan hừ một tiếng.
“…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận