Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 722: Giấc mơ náo nhiệt

Diệc Thanh Thanh thở hổn hển lên giường đến hình thức dạy học kỹ năng học tập.
Mấy tiếng sau, tinh thần trở về, tâm trạng đều bình tĩnh trở lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Đêm tết Trung Nguyên suốt đêm vẽ tranh không ngủ, mãi đến tối hôm qua, mấy thầy cô mới báo mộng xong.
Mấy năm nay mỗi năm đều là như thế, không chỉ tết Trung Nguyên, thường ngày ngủ không nằm mơ cô cũng sẽ chuẩn bị nằm mơ thấy nhiều.
Không có biện pháp, các thầy cô quá yêu cô, nhìn thấy đồ hoặc thành quả học tập cô đốt trong tết Trung Nguyên, nhiệt tình tới trong mơ tìm cô tán gẫu, còn khen ngợi cô, sau đó cổ vũ, trong mơ đều tràn ngập tình yêu.
Cô có biện pháp nào chứ?
Chỉ có thể đốt nhiều kim nguyên bảo cho các thầy cô, tránh cho bọn họ tiêu hết tiền dùng để báo mộng.
Nghe A Viễn nói, nghiệp vụ báo mộng của địa phủ thu phí rất đắt!
Có lẽ tối nay sẽ không có các thầy cô đáng yêu đi vào giấc mơ nữa…
Hơi thở của Diệc Thanh Thanh dần thô nặng hơn, mơ hồ nhớ hình như mình đã quên gì đó.
Trăng lên trăng xuống…
Bốn giờ sáng, Diệc Thanh Thanh đột nhiên ngồi bật dậy: “!!!”
Tối hôm qua cô lại nằm mơ!
Mới đầu giấc mơ của cô là một vùng trắng xóa, cô rất quen thuộc nơi đó, mỗi lần khi các thầy cô báo mộng, lúc mới đầu đều là như thế.
Cô còn tưởng các thầy cô có việc chưa nói xong, hôm nay lại tới tìm cô!
Kết quả trên bầu trời đột nhiên hạ xuống một đám đồ vật đủ mọi màu sắc.
Nhìn kỹ mới phát hiện là một đống quỷ hồn mặc quần áo đủ mọi màu sắc, mỗi một người đều mặc quần áo mới tinh, nhưng dáng vẻ rất khó coi, nhìn ra được khi chết vô cùng thê thảm.
Toàn bộ bọn họ tiến đến trước mặt cô gọi cô là Diệc đại sư, khích lệ cô làm kim nguyên bảo thật tốt, mỗi người còn nói lời cảm ơn với cô.
Diệc Thanh Thanh vô cùng hoảng sợ!
Sau đó cảnh tượng xung quanh biến thành căn nhà nhỏ ở đường Học Phủ, nhìn thấy căn nhà này, cô mới nhớ tới thân phận của những quỷ hồn này, là quỷ bị nhốt ở dưới giếng trong sân đường Học Phủ!
Lại nhìn quần áo bọn họ mặc trên người, không phải là quần áo giấy cô cắt sao?
Biết là quỷ quen, còn là quỷ cô tế bái, lúc này cô mới không sợ hãi như vậy.
Kỳ lạ chính là, những quỷ hồn này đều rất tôn kính cô, còn gọi cô là đại sư, bảo bọn họ đừng khách sáo bọn họ không nghe.
Hỏi vì sao bọn họ khách sáo như vậy, bọn họ sẽ khen ngợi, nói quần áo cô cắt thật đẹp, nhà ở cũng tốt, đặc biệt là kim nguyên bảo, rất đáng giá.
Dưới đó đều chú động tiền bạc, thanh danh của Diệc đại sư cô đã truyền ra.
Còn nói rất nhiều quỷ cảm thấy đáng tiếc hiện giờ thế đạo không tốt, con cháu không dám cung phụng, bọn họ đều không có tiền báo mộng, nếu không cho dù thế nào cũng phải báo mộng cho con cháu, bảo bọn họ đi tìm Diệc đại sư mua đồ đốt cho bọn họ.
Diệc Thanh Thanh được khen lâng lâng, trò chuyện với bọn họ một lúc lâu, liên tục đảm bảo sang năm còn đốt cho bọn họ.
Đang đắc ý vậy mà mình đã có chút danh tiếng ở địa phủ, bỗng nhiên đám quỷ kia nói không còn thời gian.
Sau đó đám quỷ hồn lập tức lật phiến đá xanh ra, từng người nhảy xuống, còn bảo cô cùng nhảy xuống, nói là phía dưới có bảo bối.
Diệc Thanh Thanh nghĩ đang nằm mơ, lá gan cũng lớn hơn nên nhảy xuống giếng theo đám quỷ.
Khi tới giếng, cô mới phát hiện trong mơ đáy giếng không có nước, là giếng cạn.
Đám quỷ hồn chỉ vào vách tường một bên giếng nói bảo bối ở chỗ đó, đào vách tường của giếng là thấy được.
Cô còn chưa kịp đào vách tường, thì tỉnh lại, trước khi tỉnh lại cô còn nghe thấy đám quỷ gọi cô:
“Diệc đại sư, cảm ơn!”
Tỉnh lại Diệc Thanh Thanh giật mình.
Cô đã nói hình như cô quên mất chuyện gì mà!
Hóa ra là lúc trước đám quỷ này nói với A Viễn nếu cô đốt đồ cho bọn họ, bọn họ sẽ báo mộng nói một bí mật cho cô!
Cô vốn không ham thích thăm dò bí mật, cho nên không để trong lòng, huống chi đám quỷ xa lạ chết thảm đi vào giấc mơ, cô tránh còn không kịp.
Đốt cho bọn họ đồ cũng là vì mỗi năm cô đều tế bái cô hồn dã quỷ, đốt một ít cho bọn họ cũng không có gì, là chuyện tốt, tốt xấu gì cô cũng coi như là chiếm nhà người ta.
Không nghĩ tới bọn họ giữ chữ tín như thế, thực sự tới báo mộng!
Còn liên tục nói bọn họ xếp hàng bao lâu, cùng nhau góp bao nhiêu mới có thể đi vào giấc mơ.
Hiện giờ hồi tưởng lại, giấc mơ này còn khá thú vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận