Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 347: Diệc Thanh Thanh có thể nói thế nào?

Lúc trước chuyện của Trịnh Hiểu Long, Diệc Thanh Thanh vẫn luôn không tiện nói thẳng với cô ấy, lúc này mọi chuyện bạo phát, cũng lo lắng cô ấy bị chịu ảnh hưởng.
Cũng may nữ chính đúng là nữ chính, nói tiêu sái thì thực sự tiêu sái, xe đạp còn chưa đi tới cửa thôn, Lý Mộng Tuyết đã khôi phục sức sống.
Ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn bình thường, trong lòng thì tạm thời cũng không nghĩ tới chuyện Trịnh Hiểu Long.
Mấy người trở về khu thanh niên trí thức, lần này nấu cơm ở phòng Lý Mộng Tuyết, Vân Cô Viễn nấu chính là món thịt kho tàu.
Thịt kho tàu đã hầm mấy tiếng, rất mềm, chỉ còn đợi cơm chiên trứng thịt khô của Lý Mộng Tuyết nấu xong là ăn.
Một tháng không ở trong phòng đã phủ một tầng bụi mỏng, nhưng mà Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh cũng không vội quét dọn, chỉ đặt hành lý vào phòng rồi khóa cửa đến phòng Lý Mộng Tuyết nhìn cô ấy rang cơm.
Tạ Thế Diễn cũng chỉ có thể nhìn Vương Linh Linh chạy đi mất với vẻ chờ mong, lắc đầu, tự mình vào phòng quét dọn nấu cơm.
Tay nghề nấu cơm chiên của Lý Mộng Tuyết thoạt nhìn đúng là tự tin, cũng làm nhiều bước.
Cô ấy thái thịt khô, dưa chua trước, thậm chí còn dùng bình thủy tinh đựng tương ớt không có nhãn hiệu.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt một cái nhận ra đó là tương ớt lão can mụ trong truyền thuyết!
Chẳng qua chỉ đổi đóng gói.
Cô rất quen thuộc với thứ này, nhưng từ trước tới nay chưa từng ăn, nghe nói ăn rất ngon, tương ớt kinh điển, nhìn thôi đã thấy ngon!
Khi nhóm lửa, cuối cùng Lý Mộng Tuyết mới nhớ tới chuyện xem mắt của Vương Linh Linh, nên nói chuyện này.
Lúc này Tạ Thế Diễn không ở đây, cuối cùng Vương Linh Linh cũng có thể nói ra hết, cô ấy nghẹn suốt đường đi!
Diệc Thanh Thanh cũng tò mò suốt đường đi, khi ở trên xe lửa mới nói chuyện, Tạ Thế Diễn xuất hiện.
“Cho nên đối tượng xem mắt của cô là Tạ Thế Diễn ư? Còn là thông qua bạn bè của bạn bè đồng nghiệp cha cô giới thiệu? Vòng một vòng lớn như thế, kết quả cuối cùng là người ở ngay bên cạnh phòng cô?” Lý Mộng Tuyết cảm thấy mình như đang nghe chuyện thần tượng, trùng hợp này quá ái muội, không xảy ra chuyện gì thì đúng là có lỗi!
“Không có biện pháp, muốn người ta xuống nông thôn với tôi không hiện thực…” Vương Linh Linh dang tay: “Tôi hối hận, hiện giờ cha mẹ tôi rất hài lòng về anh ta, khi xuống nông thôn còn lén sắp xếp chỗ cạnh nhau, bọn họ đều là phản đồ!”
“Con người Tạ Thế Diễn này ấy à, trông cũng không tệ lắm, nhân phẩm thì không có cảm giác tồn tại lắm, nên tôi không chú ý mấy. Thanh Thanh, cô cảm thấy thế nào?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
Diệc Thanh Thanh có thể nói thế nào?
Tuy cô biết bạn thân na im lặng phụng hiến trong nguyên thư này không tệ, nhưng những mặt khác thì cô không biết.
Hơn nữa cốt truyện hiện giờ lệch xa so với nguyên thư, cô không dám lấy cốt truyện của nguyên thư làm căn cứ.
Nghĩ một lát, cô chỉ có thể nói:
“Tạm thời không phát hiện có vấn đề gì, nhưng mà dọc theo đường đi tôi quan sát được, có lẽ anh ta có ý với Linh Linh, rất chăm sóc Linh Linh.”
“Cái gì, anh ta căn bản không phải là thích tôi, mà vì anh ta không chăm sóc tôi, cha anh ta sẽ cắt đứt cung ứng anh ta ở nông thôn! Anh ta là vì quá ẻo lả như con gái, đưa anh ta đến bộ đội cũng không làm được gì, nên bị người trong nhà đưa xuống nông thôn rèn luyện. Lúc trước trong nhà anh ta không tiếp tế anh ta nhiều lắm, lần này chắc chắn là vì muốn trong nhà chi viện nhiều mới làm như vậy, các cô thấy không, đều mua xe đạp.”
Vương Linh Linh nắm chặt tay, cho dù thế nào cô ấy đều không nhìn ra được anh ta thích mình.
“Nếu anh ta không chăm sóc cô, cô có tố cáo với người trong nhà không?” Diệc Thanh Thanh hỏi lại cô ấy.
“Sẽ không.”
“Vậy nếu cô không tố cáo, anh ta đối xử với cô thế nào, sao người trong nhà anh ta biết được?” Diệc Thanh Thanh lại hỏi.
Tiền Lai Lai vỗ tay: “Anh ta là muốn lấy cờ hiệu người trong nhà, quang minh chính đại chăm sóc Linh Linh của chúng ta ư?”
Vương Linh Linh ngây ngốc: “Là như vậy sao?”
Đám Diệc Thanh Thanh cùng gật đầu.
“Đại khái đúng là như vậy, cô có cảm giác gì với anh ta? Chán ghét không? Thích không?”
Vương Linh Linh ấp úng một lúc lâu, không nói nên lời, chán ghét thì không chán ghét, thích ấy à, còn lâu mới thích!
Rốt cuộc là cảm giác gì, thật phiền phức!
Vương Linh Linh rối rắm muốn chết.
“Không biết thì cứ nhìn xem đã, không phải chán ghét là được. Nếu anh ta có ý nghĩ thì sẽ hành động, không vội.” Lý Mộng Tuyết nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận