Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 674: Ngủ cùng nhau

Căn nhà nhỏ sát đường hai tầng, tám người quét dọn tới tận trời đen mới quét xong.
Đám trai đẹp gái xinh đều mặt xám mày tro.
“Trời đã tối, lại ăn cơm tối thì không còn xe bus, tối hôm nay đến chỗ tôi ngủ đi, chỗ tôi cách nơi này gần nhất!” Lý Mộng Tuyết đề nghị.
“Đều đi ư? Chúng ta nhiều người như thế, chỗ cô ở đủ không?” Tiền Lai Lai nói: “Hay là hôm nay không cùng nhau ăn cơm tối, chúng ta đi xe về trường luôn, trong ngăn tủ của tôi có điểm tâm, có thể lấp đầy bụng.”
“Vậy còn không bằng đến đường Học Phủ làm đồ ăn lại về trường học ngủ.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Ai da! Trên giường không ngủ đủ, nhưng chúng ta có thể ngủ dưới đất mà. Trời nóng như vậy, ngủ dưới đất cũng được, đều có thể ngủ! Chỗ tôi cách nơi này gần nhất, trong nhà cũng nhiều chăn, đi qua đi lại cũng tiện, chính là đã lâu không ngủ cùng với các cô nên có chút hơi nhớ! Hơn nữa chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện chưa nói xong hôm nay!” Lý Mộng Tuyết muốn hưởng thụ cảm giác chung chăn gối với đám chị em, thắp nến tâm sự cả đêm.
Nghĩ tới có thể ngủ cùng một chăn với đám chị em, tiếp tục đề tài lúc chiều, Vương Linh Linh là người thả lỏng đầu tiên.
Cô ấy không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào có thể lấy được kinh nghiệm từ đám chị em.
“Hay là đến chỗ Mộng Tuyết đi?” Vương Linh Linh nói.
“Trên người chúng ta đều là bụi, cần phải tắm rửa, thay quần áo mới nữa? Đến chỗ Mộng Tuyết không có quần áo thay đúng không? Váy Thanh Thanh cho chúng ta mặc buổi tối ngủ không được tốt lắm, sẽ nhăn mất.” Tiền Lai Lai vẫn hơi do dự, trên người bẩn như thế, không tắm rửa thì ngủ kiểu gì!
“Ai da, cô yên tâm đi, chuyện này tôi có biện pháp. Vừa vặn trước đó không lâu tôi mới làm mấy bộ đồ lót, đồ ngủ, vốn tính toán mỗi người chúng ta một bộ, hơn nữa các cô về trường học đến nhà tắm, cũng chỉ có thể tắm nước người ta đã tắm xong, xả nước vào chậu tắm thì phiền phức. Một bình nước cùng lắm có thể miễn cưỡng tắm rửa, gội đầu chắc chắn không được, nhà nhỏ nhà tôi có vòi hoa sen phòng tắm riêng, đun một nồi nước chúng ta có thể tắm vòi hoa sen.” Lý Mộng Tuyết nói.
Đồ lót đồ ngủ gì đó chắc chắn không phải cô ấy làm, cô ấy chuẩn bị lát nữa tìm cơ hội vào siêu thị lấy mấy bộ.
Chỗ bán quần áo trong siêu thị, có rất nhiều đồ ngủ của con gái, chỉ cần cắt mác là được, kiểu dáng cũ một chút thì có khác biệt rất nhỏ với đồ ngủ hiện giờ.
Chuyện đồ lót, lấy kiểu rộng rãi chuyên bán cho mấy người già là được, kiểu dáng cũng không khác niên đại này lắm.
“Được, vậy hôm nay đến nhà cô ở.” Tiền Lai Lai nhả ra.
Diệc Thanh Thanh cũng không có lý do gì từ chối, Lý Mộng Tuyết đều nói như vậy, giải quyết tất cả nỗi lo sau này của bọn họ, ngủ cùng đám chị em một tối cũng khá tốt.
“Vậy đợi lát nữa ăn cơm, đông chí Vân phụ trách đưa mấy cô gái đến nhà được không? Anh đưa xong còn có thể trở về hẻm La Cổ ngủ.” Trần Chí Hòa cầu xin.
Ăn cơm xong e rằng trời đều tối đen, những người khác còn phải đuổi kịp chuyến xe bus cuối cùng, không cùng một phương hướng với bọn họ.
Nhưng mà để mấy cô gái tự mình đi về, anh ta không yên tâm lắm.
“Đưa cái gì mà đưa, các anh cũng ở chỗ tôi đi, đều ngủ dưới đất, có nhiều phòng lắm! Tôi chuẩn bị áo và quần đùi cho Ứng Hòa cũng không ít, cho các anh dùng trước.” Lý Mộng Tuyết nghĩ tới đám chị em đều đi, dứt khoát bảo mọi người đi cùng luôn.
“Hả? Như vậy thích hợp không?” Trần Chí Hòa ngượng ngùng, sao bọn họ có thể mặc quần áo người ta chuẩn bị cho đối tượng của mình được?
“Coi như là cảm ơn các anh quét dọn vệ sinh cửa hàng nhỏ giúp chúng tôi hôm nay.” Lý Mộng Tuyết tìm lý do.
Cô ấy cảm thấy hôm nay vô cùng náo nhiệt, rất vui, có chút luyến tiếc buổi tối tách ra, giữ đồng chí nam khác ở lại là phụ, chủ yếu là muốn giữ Ứng Hòa ở lại.
Nhưng giữ mình anh ta không tốt, nên dứt khoát ở lại hết luôn.
Tạ Thế Diễn cũng cảm thấy không tốt lắm: “Như vậy đi, tính là chúng tôi mua được không?”
“Cũng được!” Lý Mộng Tuyết không để bụng có tiền hay không, nhưng mà như vậy có thể khiến bọn họ an tâm hơn một chút.
“Vậy chúng tôi cũng bỏ tiền…”
Tiền Lai Lai còn chưa nói xong, Lý Mộng Tuyết đã trừng mắt với cô ấy một cái: “Sao thế, các cô còn muốn khách sáo với tôi à? Lại không phải mỗi ngày đều tặng! Chị em với nhau tặng đồ, nói tới tiền đau lòng cỡ nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận