Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 662: Không tin các cô đổi váy mặc thử xem

“Thật vậy sao?” Lý Mộng Tuyết ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã tin hai phần, chỉ có quần áo đặt làm riêng mới có thể phù hợp với dáng người và tính chất đặc biệt của mỗi người.
“Không tin các cô đổi váy mặc thử xem.” Diệc Thanh Thanh nói.
Bọn họ thực sự đổi váy cho nhau.
Diệc Thanh Thanh đổi với Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai đổi với Vương Linh Linh.
Lại đi soi gương, đều im lặng.
Lý Mộng Tuyết: “Có cảm giác cô mặc vào bình thường đi nhiều.”
Vương Linh Linh: “Tôi mặc của Lai Lai cảm thấy như lùn đi nhiều.”
Tiền Lai Lai: “Màu vàng nhạt này hơi sáng, mặc trên người chỉ có thể xem là váy bình thường.”
Lúc này bọn họ đều tin lời Diệc Thanh Thanh nói.
“Cho nên tay nghề của tôi nhiều nhất có thể giúp chọn vải dệt và cắt may cơ bản, còn lại thì không có trợ giúp gì đối với cửa hàng quần áo của chúng ta.” Diệc Thanh Thanh nói mấy lời nói thật.
Trên thực tế bản vẽ thiết kế quần áo gì đó cô cũng không tính làm, nếu không có chút ký ức về quần áo trong kiếp trước của mình mà nói, có lẽ hiện giờ cô chỉ biết quần áo cổ phong, quần áo cổ kiểu Trung và kiểu Tây.
Bởi vì sư phụ may của cô là người may vá thời dân quốc, chỉ biết phong cách lưu hành thời gian ấy.
Tuy rất nhiều phong cách vượt thời gian, nhưng chúng cũng không được coi là mới.
Trừ phi cô tính toán thiết kế sườn xám, âu phục, kiểu áo Tôn Trung Sơn còn được, làm ra quần áo dựa theo tiêu chuẩn số đo cũng chỉ có ưu thế nguyên liệu, giống với kiểu dáng váy bọn họ mặc trước mắt, không có điểm nào độc đáo.
“Haizz, nếu cô có thể chăm chỉ một chút, chúng tôi có thể tuyên truyền cô thành thợ may kim bài của cửa hàng chúng ta, tiêu phí bao nhiêu có thể nắm bắt được một lần cơ hội đặt may riêng, chắc chắn có thể thành chiêu bài của cửa hàng chúng ta.” Lý Mộng Tuyết tiếc hận nói.
“Đừng đừng đừng, tôi không làm đâu! Tôi chỉ muốn nằm kiếm tiền, thường ngày làm mấy bộ đồ xinh đẹp cho mình thì thôi, tốn nhiều thời gian cho người khác khiến tôi không vui.”
Diệc Thanh Thanh liên tục xua tay, cô không có chút ý tưởng làm thợ may, bởi vì cô chỉ muốn mình có quần áo đẹp để mặc, cùng lắm là thỉnh thoảng có hứng thú thì làm cho bạn bè, nhưng tuyệt đối không muốn làm cho người xa lạ, không có lời!
“Được rồi, không miễn cưỡng cô.” Lý Mộng Tuyết biết cô không thiếu tiền, thậm chí nguyện ý gia nhập bọn họ là không muốn lo lắng kinh doanh, chỉ muốn nhập cổ phần chia hoa hồng.
“Thanh Thanh, vậy sau này chúng tôi còn có thể tìm cô làm váy không?” Vương Linh Linh hỏi.
Mặc váy Thanh Thanh làm xong, cô ấy lập tức cảm thấy váy lúc trước của mình đều không đẹp.
“Xem tâm trạng của tôi đi!” Diệc Thanh Thanh kiêu ngạo nói.
Cho dù là chị em tốt, cũng không thể khiến cô ra tay nhiều lần!
Chống nạnh…
Trong phòng ngủ tràn ngập tiếng nói cười, nhà chính cách phòng ngủ chỉ có một bức tường, ba vị đồng chí nam nhìn nhau không nói gì, trà đều uống hai ba cốc, nhà vệ sinh đều đi một lần.
“Răng rắc!” Âm thanh cửa mở ra truyền đến, ba vị đồng chí nam cùng đặt cốc tráng men trong tay xuống, nhìn qua.
Người ra ngoài đầu tiên là Lý Mộng Tuyết, Cao Ứng Hòa không ở đây, cô ấy thản nhiên hào phóng hơn nhiều, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra.
“Haizz! Các cô lề mề làm gì? Mau ra đây cho bọn họ nhìn xem đi! Tuyệt đối có thể lóe mù đôi mắt của bọn họ!” Lý Mộng Tuyết quay đầu nói với Tiền Lai Lai, Vương Linh Linh, còn có Diệc Thanh Thanh.
Khi ra ngoài ba người vẫn có chút thẹn thùng, chính là cảm thấy đặc biệt mặc váy mới ra cho đối tượng xem như vậy thực sự quá ngượng ngùng, nhưng mà một khi ra cửa, vẫn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, triển lãm mặt tốt nhất của mình.
Mấy đồng chí nam vốn đang suy nghĩ là dạng gì có thể lóe mù đôi mắt của bọn họ, kết quả thấy được giai nhân của mình, duyên dáng yêu kiều, gãi đúng chỗ ngứa.
Đôi mắt của cả đám đều nhìn chằm chằm.
Bị người mình thích ngơ ngác nhìn chằm chằm, đám Diệc Thanh Thanh đều hơi ngượng ngùng.
“Ha ha, bọn họ đều nhìn đến ngây người!” Lý Mộng Tuyết cười to: “Có thể tìm được đối tượng đẹp như hế, các anh đúng là đời trước tích phúc!”
Lúc này mới cắt ngang ba vị đồng chí nam nhìn đối tượng của mình đến phát ngốc.
“Lai Lai, em thật đẹp! Trái tim của anh không ngừng đập nhanh hơn.” Trần Chí Hòa không nhịn được đi tới bên cạnh Tiền Lai Lai, nắm lấy tay cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận