Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 769: Hiếu thuận

“Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải ra kịp xe lửa nữa!” Triệu Hương Lan nói.
“Vâng ạ!” Diệc Thanh Thanh vẫn duy trì tư thế treo trên người mẹ, nhắm mắt lại, chưa tới một phút là ngủ say.
Triệu Hương Lan: “…”
Sao con nhóc thối này giống cha mình thế, ngủ quá dính người!
Sáng sớm hôm sau, Diệc Thanh Thanh tay chân nhẹ nhàng rời giường, làm mấy cái bánh cho người nhà, còn dùng hộp cơm đựng đồ kho, trứng cũng luộc mấy quả.
Ngoài ra còn chuẩn bị mấy túi điểm tâm, mứt, đều thu thập vào một túi quần áo, xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Triệu Hương Lan cũng dậy sớm, đến sâu sau thì thấy con gái mình bận việc từ sớm, không mở miệng quấy rầy, chỉ đứng ở dưới hành lang lén lau khóe mắt.
Con gái thực sự trưởng thành!
Trước đây cô xuống nông thôn, cô rời nhà, đều là người mẹ này chuẩn bị lương khô ăn trên đường cho cô, hiện giờ con gái bà ấy cũng biết chuẩn bị cho bà ấy.
Diệc Thanh Thanh làm một lát, đột nhiên ngẩng đầu thì thấy mẹ cô đứng dưới hành lang nhìn cô.
“Mẹ, mẹ dậy rồi ạ! Mẹ mau tới đây, con nói cho mẹ mấy thứ này!” Diệc Thanh Thanh vội vàng gọi.
“Mấy cái bánh nướng áp chảo này đến lúc đó mẹ rót nước sôi ngâm một lát có thể làm cơm trưa và bữa tối, ba hộp cơm này đều là đồ kho làm với chị dâu mấy ngày nay, ăn cùng với bánh nướng áp chảo. Ngoài ra còn có điểm tâm là tự tay con làm, cộng thêm trứng gà luộc, có thể làm bữa sáng ăn trên đường ngày mai. Con còn chuẩn bị một ít dưa đậu rang, mứt, khi mọi người ở trên xe nhàm chán có thể ăn, mứt đều là Tiểu Tuệ và Tư Tư thích ăn, con còn cho vào mấy túi to khác, đến lúc đó mẹ để trong túi hành lý mang về. Thịt khô gì đó hôm nay con cầm đến bưu cục gửi về cho mẹ, tránh cho mọi người cầm nặng trên đường…”
“Được! Được! Con có lòng rồi!” Triệu Hương Lan nhìn túi đồ tràn đầy, đều luyến tiếc ăn, ước gì có thể mang về khoe khoang lại ăn.
Còn có người nào tri kỷ hơn con gái bà ấy?
“Buổi sáng chúng ta không ăn ở nhà, con dẫn mọi người đến quán bánh bao thịt ở đầu hẻm ăn, ăn ngon lại chống đói.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Được!” Triệu Hương Lan lập tức đồng ý.
“Hành lý của mẹ thu xếp xong chưa ạ? Không thiếu gì đúng không?” Diệc Thanh Thanh lại hỏi.
“Không thiếu gì!” Triệu Hương Lan cảm thấy hôm nay con gái bà ấy y như mẹ già, nhọc lòng hết mọi chuyện.
“Vậy mẹ ở đây đợi con một lát, con về phòng đi vệ sinh.” Diệc Thanh Thanh nói xong thì chạy về phòng.
Ngày hôm qua đã thu dọn xong hành lý, đều đặt ở nhà chính, cô lén nhét 200 tệ vào trong áo lông mới của mẹ cô.
Bình thường đưa tiền mẹ cô chắc chắn không nhận, chỉ có thể nhét như thế.
Ngồi xe lửa mẹ cô sợ làm nhăn áo mới, nên cất vào túi quần áo.
Đợi khi lên xe, cô mới nhỏ giọng nói với mẹ một câu: “Mẹ, sau khi trở về nhớ xem túi áo lông mới của mẹ nhé, có kinh ngạc vui mừng!”
Vốn tưởng rằng mẹ cô sẽ hỏi cô là gì, kết quả mẹ cô lại bình tĩnh cười nói: “Con trở về cũng xem dưới gối đầu con nhé, cũng có kinh ngạc vui mừng!”
Diệc Thanh Thanh có loại dự cảm không tốt, còn muốn hỏi gì đó, mẹ cô đã lên xe.
Đợi cô tiễn cha mẹ xong, về nhà đi thẳng tới phòng ngủ, mở gối đầu ra thì thấy 400 tệ.
Bên trên còn có một tờ giấy.
“Con gái ngốc, đấu với mẹ sao? Sớm đã nói với con, con còn chưa tốt nghiệp, bây giờ cha mẹ nuôi, còn dám nhét tiền cho cha mẹ, xem lần tới mẹ có thu thập con hay không!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Nhìn kỹ 400 tệ kia, trong đó có 200 đúng là tiền cô nhét vào túi áo mẹ.
Có một người mẹ thông minh như thế, có đôi khi cũng rất bối rối!
Muốn lén nhét tiền đều bị trả về còn trào phúng đe dọa một trận, haizz!
Chút tiền lương này của cha mẹ cô, số tiền này không biết phải tích cóp mất bao lâu!
Cô thật sự không thiếu số tiền này, nhưng mà không thể thuyết phục được cha mẹ cô!
Đến nay ngoại trừ đồ ăn, một hào tiền hiếu kính cũng không thể đưa ra, trái lại nhận không ít tiền, quá thất bại!
“Hừ, không cần tiền của con đúng không? Cùng lắm thì con đưa nhiều ăn dùng hơn!” Diệc Thanh Thanh quyết định gửi một túi thật to trở về, dùng chuyện này kháng nghị hành động của mẹ cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận