Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 626: Cảnh thật mô phỏng là gì

Cô nói cho Vân Cô Viễn dùng như thế nào, còn làm mẫu một lần cho anh.
Tìm kiếm là số 13 hẻm La Cổ, cũng chính là căn nhà to của Uông Tĩnh Ích.
[Bất động sản: Số 13 hẻm La Cổ.]
[Thông tin: Tổ trạch Uông gia, từng bị thu đi, hiện giờ đã trả lại cho Uông Tĩnh Ích hậu nhân duy nhất của Uông gia. Tổng thể căn nhà hoàn hảo, nhưng đồ bên trong đã bị phá hỏng, trong sân cỏ dại lan tràn, hoang phế nghiêm trọng, cần dọn dẹp tu sửa sạch sẽ.]
[Chủ hộ: Uông Tĩnh Ích.] (có nhiều đời chủ hộ).
[Hộ gia đình: Uông Tĩnh Ích.]
[Trạng thái: Có ý đồ bán ra, đã tìm được người có nhu cầu mua, đã thanh toán tiền đặt cọc, tổng giá bán 1 vạn 5000 tệ.]
[Cảnh thật mô phỏng: Không phải trạng thái bán ra, không thể tiến vào.]
“Thế nào? Có phải rất tiện hay không?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Cảnh thật mô phỏng là gì?”
“Chính là nếu nhà ở ở trong trạng thái bán, chúng ta có thể dùng tinh thần tiến vào một ảo cảnh, ảo cảnh này sẽ hoàn nguyên dáng vẻ của căn nhà kia, có thể nhanh chóng xem nhà.” Diệc Thanh Thanh giải thích.
Cô lại tìm kiếm căn nhà bị cô loại bỏ ở gần cục quản lý nhà ở, dẫn A Viễn đi xem cảnh thật mô phỏng.
Lúc này Vân Cô Viễn hiểu rõ: “Thực ra như vậy không khác gì quỷ đả tường, che giấu cảm quan của con người, khiến người ta sinh ra cảm giác giả dối.”
“Không khác biệt lắm chính là ý này.” Diệc Thanh Thanh gật đầu nói.
“Căn nhà ở đường Học Phủ không rộng, chỗ cần tu sửa cũng không nhiều lắm, nơi này anh có thể làm. Mấy căn nhà khác đều là cửa hàng cũ, chặn phòng mà nói có phải còn cần sửa chữa một chút hay không? Hơn nữa cho thuê trọn bộ có tương đối khó khăn hay không? Nỡ thuê nhà rộng như vậy ở đơn vị có khả năng được phân nhà nhỏ một chút hoặc dứt khoát có thể mua, trang trí một chút chia thành nhiều phòng nhỏ có phải dễ thuê hơn không?” Vân Cô Viễn lại nói.
Rõ ràng là Vân Cô Viễn không biết, rất nhanh nhà sát đường còn có thể tiếp tục làm cửa hàng, Diệc Thanh Thanh không nói thẳng với anh, chỉ nói:
“Chuyện này không vội, ngày mai chúng ta mua mấy cái khóa to trước, khóa mấy căn nhà này lại, sau đó chậm rãi tìm cơ hội thích hợp cho thuê. Người thuê tốt cũng rất hiếm có, cần phải yêu quý căn nhà, có thu nhập ổn định, phẩm đức cũng không tệ mới được. Dù sao chúng ta có sổ tay bất động sản, nếu có người muốn thuê mà nói, có thể tìm được ở phía trên. Em có rảnh sẽ xem nhiều một chút, dù sao hai căn nhà của anh cách nhà em gần, cũng tiện. Chúng ta thà đợi thêm một thời gian, cũng không thể cho bừa một người thuê sau đó phá hỏng nhà.”
Thực ra mấy cửa hàng dư lại, ngoại trừ căn nhà ba gian hai tầng ở phố Tân An ra, hai gian cửa hàng còn lại có thể thuê hết.
Số 18 phố Tân An, Diệc Thanh Thanh tính toán qua hai năm nữa chia thành ba cửa hàng nhỏ sát nhau, tầng một là mặt tiền căn nhà, tầng hai có thể ở.
Đợi hiệu quả và ích lợi của nhà máy cha mẹ không được, sẽ cho hai ông bà tiền lời thuê nhà số 18 phố Tân An, để bọn họ có tiền dưỡng lão, cho bọn họ thanh thản ổn định làm chủ cho thuê nhà đi.
Chỗ Phan Gia Diêu là thị trường đồ cũ Phan Gia Viên tương lai, hai cửa hàng gần nhau qua tết trang trí một chút, nơi đó rộng, nhà hai tầng này có thể để người ta làm kinh doanh đồ cổ chắc chắn không thành vấn đề.
Nhà hai tầng ở phố Kim Mã thì càng dễ thuê, đoạn đường tốt, lượng người đông, chẳng qua hiện giờ không thể tự mình làm buôn bán, cửa hàng quốc doanh không nhiều lắm mới để trống.
Vân Cô Viễn vốn đang định giúp Thanh Thanh trang trí, nhưng không nghĩ tới đa số nơi đều không cần đến anh.
Những lời cô nói thực sự có đạo lý, không có biện pháp, chỉ có thể nỗ lực biểu hiện ở những nơi còn lại, nên đề nghị:
“Ngày mai chúng ta mua khóa xong, thì đến đường Học Phủ dọn dẹp sân đi. Anh nhìn xem còn thiếu thứ gì, nhân lúc còn chưa khai giang nhanh chóng kiếm một ít, tranh thủ sau khi khai giảng có thể vào ở. Sau đó còn phải đi kiếm ít linh kiện lắp ráp một chiếc xe đạp, sau đó muốn đến nhà gạch đỏ mà nói, vẫn nên có một chiếc xe đạp tương đối tốt hơn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận