Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 269: Cùng giết lợn rừng

Mấy ngày nay đào bẫy, mỗi ngày cô đều tốn thời gian ở hình thức dạy học kỹ năng săn thú, bắt chước ra địa hình ở khe núi này, sau đó luyện tập xạ kích dụ quái.
Lúc này cô cũng tràn ngập tự tin!
Nín thở, đôi mắt sắc bén hơn mấy phần, nhẹ buông tay, mũi tên vèo một tiếng bay ra ngoài.
Nhìn đường bay của mũi tên, Diệc Thanh Thanh biết là ổn.
“Ngao!”
Lợn rừng đang ngủ mơ còn chưa mở mắt ra, thì phát ra tiếng hét thảm thiết.
Giá trị tức giận tăng lên thẳng tắp.
Diệc Thanh Thanh đứng dậy, giơ cung nhắm ngay lợn rừng lại thả mũi tên ra.
Vận may lần này tốt lướt qua mũi lợn rừng, ghim sâu vào trong mặt đất.
Tuy không có biện pháp tạo thành thương tổn với lợn rừng, nhưng thành công nhốt nó trên sườn núi.
Cho dù trước mặt là sườn núi tương đối dốc, hiện giờ ở dưới giá trị tức giận của nó cũng không đáng giá nhắc tới, đột nhiên lao tới.
“Vèo!”
Lại có hai mũi tên.
Nó lao thẳng về phía mình, trong quá trình lao thẳng rất khó đổi phương hướng, khó khăn khi xạ kích của Diệc Thanh Thanh nhỏ đi nhiều.
Sườn núi quá dốc, tốc độ của lợn rừng càng ngày càng chậm, khi tới giữa sườn núi bốn chân điên cuồng đạp nhanh.
Diệc Thanh Thanh không dám nhắm chuẩn đôi mắt nó, hại nó không trèo lên được, như vậy bẫy của cô và Vân Cô Viễn cực khổ đào được sẽ lãng phí.
Nhưng mà hai lỗ mũi của nó không tránh được.
Một trái một phải, mỗi bên một mũi tên vô cùng cân xứng.
Hiện giờ trong mắt lợn rừng chỉ có thú hai chân đáng ghét này.
Các đỉnh sườn núi càng ngày càng gần, Diệc Thanh Thanh quả quyết bắt đầu chạy như điên xuống núi.
Lợn rừng không bị quấy nhiễu, cuối cùng cũng trèo lên được.
Vừa định nuôi lực lao về phía Diệc Thanh Thanh, chân mới bước ra thì cảm thấy đôi mắt đau xót:
Lần này đau đớn hơn ở hậu đình và mũi chỉ hơn chứ không kém.
Là Vân Cô Viễn ngồi canh ở bên kia vừa vặn bắn ra một mũi tên, mũi tên vừa rời cung, anh lập tức không quay đầu rút về sau.
Diệc Thanh Thanh quay đầu thì thấy mũi tên vô cùng đẹp trai của anh: “Quá đẹp!”
Thời cơ vừa vặn tốt!
Nếu giá trị tức giận của lợn rừng tăng lên đỉnh mà nói, lúc này sẽ đuổi theo người mới bắn tên.
Vân Cô Viễn cho nó thương tổn lớn hơn, cộng thêm khoảng cách càng gần hơn, cho nên lợn rừng thay đổi phương hướng nhanh chóng đuổi theo anh.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đã buộc dây thừng vấp chân trước tiên, số lượng còn không ít.
Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh nắm giữ ưu thế địa hình, di chuyển nhanh chóng còn thuận lợi.
Mù một con mắt, mũi tên cắm ở hậu đình cũng liên tục truyền đến đau đớn quấy nhiễu phán đoán của lợn rừng nên tương đối thảm.
Còn chưa đi xa đã bị vướng chân, quăng ngã như chó gặm bùn.
Hai mũi tên trong lỗ mũi bị bẻ gãy, mũi tên đâm xuyên qua mũi thương thế càng nặng hơn.
Càng kỳ lạ hơn là Vân Cô Viễn khống chế rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, cho lợn rừng một loại ảo giác sắp báo thù được rồi, thù hận bị anh kéo đến gắt gao.
Diệc Thanh Thanh ở bên kia bắn tên quấy nhiễu cũng không có tác dụng gì, bởi vì lợn rừng đang di chuyển nên cô cũng khó bắn trúng vị trí yếu hại, trừ phi vừa vặn ở tuyến đường nó đang đi.
Vì thế cô rút tới sau bẫy xong, bắt đầu chuẩn bị một kích cuối cùng.
Bên Vân Cô Viễn cảm thấy như vậy ổn rồi, lại tiếp tục làm như thế sẽ ngã nhiều, có khả năng lợn rừng sẽ sợ hãi chạy về bên bẫy kia.
Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh ở cùng một phương hướng.
Thù mới hận cũ ở bên nhau, lợn rừng lại dấy lên sức mạnh lao nhanh tới, mù một con mắt còn có thể vượt qua hai sợi dây vấp chân trên đường.
Không hổ là lợn rừng thành niên, bị thương nặng như thế còn có thể lực như vậy.
Diệc Thanh Thanh vẫn không nhúc nhích nhắm chuẩn, khi cách bẫy còn mấy mét, Vân Cô Viễn đột nhiên lệch khỏi tuyến đường, để lộ lợn rừng đang đuổi theo sau cách đó không xa.
Chính là lúc này, Diệc Thanh Thanh bình tĩnh dị thường, nhẹ buông tay, mũi tên bắn ra.
Tuy mũi tên này quyết định lợn rừng có lọt hố thuận lợi hay không, nhưng chỉ cần bắn trúng, lại kéo thù hận lên thêm chút nữa, hiện giờ cô cách lợn rừng còn gần hơn Vân Cô Viễn một chút.
Vận may lần này cũng không tệ, cô luyện tập rất nhiều lần xạ kích khi lợn rừng đang lao tới, lần này phát huy cũng rất tốt, mũi tên đâm thẳng vào một bên mắt khác của lợn rừng.
Lợn rừng hoàn toàn mất đi thị giác, cuối cùng dây thừng vấp chân cuối cùng gần ngay trước mắt không thể tránh thoát, lại bị vướng ngã lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận