Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 800: Kế hoạch 60%

Cuối cùng biết những tài liệu này là các tiền bối đặc biệt làm ra để làm khó người ta xong, ông ấy đều sắp hoài nghi nhân sinh.
Nhưng mà thật sự vì có trải nghiệm khó quên đó, sau này ông ấy ở trong viện nghiên cứu cho dù thường xuyên gặp phải thất bại, thường xuyên không thấy được con đường phía trước, vẫn có thể ổn định tâm trạng tiếp tục đi về trước.
Cũng vì chỗ tốt này, lúc trước ông ấy mới luôn không để lộ bất cứ tin tức gì cho cháu trai mình.
Những người khác đều viết xong kế hoạch thí nghiệm đầu tiên, tìm Trần Giang Minh phê chuẩn tài liệu, Diệc Thanh Thanh thì múa bút thành văn.
Bởi vì người khác chỉ viết một loại, lựa chọn những loại thuốc mà mình có nắm chắc, từng luyện tập ở trường, mà Diệc Thanh Thanh thì viết mấy chục loại.
Cô viết 60% các loại thuốc từng học ở trường trong danh sách ra, viết từ dễ đến khó, phân chia thời gian xong viết toàn bộ kế hoạch, thời gian sắp xếp tới bốn tháng sau.
Chỉ để lại 30% trường học không dạy nhưng cô từng tự học, cùng với 10% cuối cùng cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc.
Đợi hoàn thành 60% đằng trước, phần lớn phía sau sẽ viết từng kế hoạch, hoàn thành một loại lại viết loại khác.
30% phía sau cô không định kéo dài quá lâu, nhiều nhất là đến phòng tư liệu tìm đọc tài liệu, tham khảo một chút sau đó làm ra.
Dù sao lúc trước cô học đủ tiết, khi ở trường học nếu cô học được tri thức mới gì đó từ chỗ giáo viên trong hình thức dạy học, cô cũng sẽ chuẩn bị một phần liên quan tới hỏi giáo viên ở trường.
Vì khiến các thầy cô có chút hiểu biết đối với tiến độ của cô, không đến mức sau này cô làm ra chuyện gì, người khác kinh ngạc quá mức hoài nghi tới cô.
Luôn phải cho người khác chút nhắc nhở và không gian tưởng tượng, không thể quá đột ngột.
Diệc Thanh Thanh đánh giá, hiện giờ ở trong mắt các tiền bối, 90 loại thuốc trong danh sách cô đã từng tiếp xúc, có khả năng có chút cơ sở ở đây, nhưng không nghĩ tới mình có thể nắm giữ toàn bộ tri thức liên quan.
Cô cũng không tính toán che giấu tốc độ của mình, nhưng mà 10% cuối cùng cô học xong, vẫn phải thí nghiệm nhiều mấy lần mới làm thành.
Đúng thế, cô tính toán hoàn thành nhiệm vụ không có khả năng này, khiến các tiền bối chấn động, như vậy cô có thể có được bồi dưỡng tốt nhất của viện nghiên cứu, cũng lấy được cơ hội giao lưu sang năm.
Trần Giang Minh phê chuẩn kế hoạch của những người khác xong, bảo bọn họ mang theo đơn đi nhận nguyên liệu, sau đó không thể tránh khỏi chú ý tới người duy nhất còn đang múa bút thành văn trong phòng thí nghiệm.
Trong người mới chỉ có hai đồng chí nữ, vị này càng nổi tiếng.
Có lẽ cô còn chưa biết khi cô đang học đại học năm nhất, tên của cô đã lan truyền khắp viện nghiên cứu bọn họ, bởi vì cô học cùng lúc hai chuyên ngành cũng đạt được điểm tuyệt đối.
Sao cô còn chưa viết xong kế hoạch?
Trần Giang Minh vừa đi qua nhìn, ôi má ơi, người khác viết một loại thuốc, cô viết mấy chục loại, thời gian đều sắp xếp đến ba tháng sau, đây là chắc chắn mình nhất định có thể thành công, cho nên một lần viết nhiều như vậy ư?
Trong lòng ông ấy kinh ngạc thậm chí có chút không tán thành, nhưng mà vẫn không mở miệng quấy rầy, thậm chí đợi cô viết xong đi tới phê nguyên liệu, ông ấy xem qua xong không có vấn đề gì thì phê chuẩn.
Chỉ nhấn mạnh một câu, các tài liệu tương ứng chỉ được nhận vào ngày tương ứng trong kế hoạch, nếu sớm hoặc muộn đều phải viết lại lần nữa.
Vốn dĩ lần này là cơ hội cho người mới thử lỗi, ông ấy ước gì người mới phạm sai lầm, nhận được giáo huấn.
Hiện giờ nhận được giáo huấn nhiều, cuộc sống nghiên cứu sau này có thể ít té ngã hơn.
Đặc biệt là thiên tài trước đây chưa từng té ngã trong học tập như Diệc Thanh Thanh, phải té ngã mới là tất yếu.
Trần Giang Minh phê chuẩn như vậy khiến Diệc Thanh Thanh hơi bất ngờ, cô cho rằng hành động cuồng vọng của mình như vậy sẽ bị phê bình một trận, sau đó cô lại thể hiện vô cùng tự tin, đến lúc đó chắc chắn khiến người ta có ấn tượng khắc sâu đối với thực lực của cô, không còn dễ dàng định nghĩa hạn mức cao nhất của cô, không nghĩ tới nhẹ nhàng từ bỏ như vậy.
Cô cầm sổ kế hoạch, cau mày ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trong sở có ý gì thế?
Khảo nghiệm ư?
Cho nên không nhắc nhở gì sao?
Cô lắc đầu, nghĩ nhiều như thế có tác dụng gì, vẫn nên dựa theo kế hoạch đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận