Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 197: Sao thế, anh không ngon à

Sau khi không thành vấn đề, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đặt ấm sành lên bếp của anh đun nhỏ lửa.
Buổi sáng giữa trưa anh chưa ăn cơm, chắc chắn sẽ đói bụng, cháo đun nóng lát nữa lại ăn.
Sau đó cô cầm ghế con tới bên giường đất, vừa đọc sách vừa ghi chép lại.
Thường đổi khăn lông cho anh, nhìn xem anh ngủ có an ổn không, kiểm tra nhiệt độ trên người anh.
Không lâu sau nhiệt độ giảm xuống, Diệc Thanh Thanh lập tức để khăn lông sang một bên, cho anh ngủ ngon hơn.
Vân Cô Viễn cảm thấy giấc ngủ này của mình ngủ đặc biệt an tâm, đặc biệt thoải mái, một giấc ngủ dậy cả người nhẹ nhõm hơn.
Anh gần như gấp không đợi nổi mở mắt ra, tìm kiếm bóng dáng cô.
Cách đó không xa cô ngồi trên ghế con, trên đầu gối có cuốn sách, đọc vô cùng nghiêm túc, thường viết rồi vẽ, rất đẹp.
Diệc Thanh Thanh đọc xong đoạn này ngẩng đầu lên, lại đi kiểm tra tình hình của Vân Cô Viễn, thì thấy người nào đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô.
Cô cười xinh đẹp, đặt sách xuống, đứng dậy đi qua: “Tỉnh rồi ư? Còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Vân Cô Viễn khẽ lắc đầu: “Rất thoải mái, đây là lần sinh bệnh thoải mái nhất của anh.”
Nghe thấy những lời này, nghĩ tới bối cảnh gia đình của anh, trong lòng Diệc Thanh Thanh hơi chua xót, nhưng trên mặt không hiện gì.
Cô vươn tay kiểm tra nhiệt độ trán anh, so sánh với nhiệt độ trán mình một lát:
“Ừm, nhiệt độ bình thường, đói bụng rồi đúng không? Tôi đi đun nóng cháo cho anh, ăn một ít nhé!”
“Ừm.” Vân Cô Viễn vén chăn lên ngồi dậy.
Diệc Thanh Thanh thuận tay lấy áo khoác anh đặt một bên khoác thêm cho anh: “Ngồi bên trong một lát đi, tôi dọn bàn lên giường đất, tiện hơn chút.”
Vân Cô Viễn tâm bất cam tình bất nguyện dịch vào.
Diệc Thanh Thanh bưng cháo tới bàn trên giường đất, đẩy đến trước mặt anh: “Mau ăn đi, ăn xong thì tắm nước nóng, xua tan hơi bệnh là tốt rồi.”
Vân Cô Viễn ăn từng miếng nhỏ ăn rất chậm, mỗi một thìa đều phải thổi nguội, sau đó chia làm mấy lần mới ăn hết.
Trong quá trình này còn tạm dừng một lát, ăn một miếng liếc cô một cái, lại ăn một miếng, lại nhìn cô một cái.
Diệc Thanh Thanh đã quen với việc anh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Anh ăn chậm như vậy, mới đầu Diệc Thanh Thanh còn tưởng là cháo nóng, mãi đến khi quá trình ăn cháo bị kéo dài vô hạn, hơi nóng đã sắp không còn, người nào đó còn muốn thổi nên cô cảm thấy kỳ lạ:
“Sao thế? Ăn không ngon à?”
“Cháo ăn rất ngon, cho nên muốn ăn chậm một chút.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Trong lòng lại nghĩ, em càng xinh đẹp, cho nên muốn nhìn nhiều một lát.
Nhưng lề mề tới mấy, cháo cũng có lúc ăn hết.
Vân Cô Viễn đặt bát xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói:
“Thanh Thanh, rất cảm ơn em, anh cảm thấy rất hạnh phúc, chưa từng có người làm mấy chuyện này cho anh, hình như anh càng ngày càng thích em.”
Diệc Thanh Thanh thấy anh nói một lát thì cúi đầu, ma xui quỷ khiến nói một câu:
“Tôi cũng như vậy mà!”
Dũng khí chỉ có trong nháy mắt như vậy.
Sau khi nói xong Diệc Thanh Thanh lập tức nhát gan, lập tức đổi đề tài: “Đã đun nước cho anh, tự mình tắm nước nóng đi, tôi đi về trước!”
Hiện giờ trong đầu Vân Cô Viễn chỉ còn lại câu “tôi cũng như vậy”.
Diệc Thanh Thanh đã luống cuống tay chân cầm đồ rời đi.
Vân Cô Viễn thì sửng sốt tại chỗ.
Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cười ngu ngơ một mình, đôi mắt thành đường cong tuyệt đẹp.
Cô cũng càng ngày càng thích mình ư!
Diệc Thanh Thanh trở lại phòng mình, sau đó mãnh liệt khiển trách mình.
“Không phải chỉ nói lời âu yếm thôi sao? Sao nhanh như vậy đã nhát gan rồi”
“Vân Cô Viễn còn có thể có kiến thức rộng rãi như mày sao? Tuy mọi người đều là lần đầu tiên yêu đương, nhưng mày đọc tiểu thuyết ngôn tình, xem phim thần tượng đều ném cho chó ăn ư?”
“Kiên quyết không thể nhát gan! Thích thì thích, thoải mái hào phóng, muốn làm gì thì làm, kiên quyết không thể thua!”
“Không đúng, anh ấy nói lời âu yếm lưu loát như vậy, thật sự là lần đầu tiên yêu đương sao?”
“Thời buổi này không lưu hành yêu sớm, có lẽ vậy?”
“Hơn nữa hôm nay có nhiều cơ hội tiếp xúc như vậy, vậy mà mình quên mất đánh dấu! Sau này không thể lãng phí như vậy!”
“Không được, không thể suy nghĩ, tương lai còn dài, thuận theo tự nhiên là tốt! Chăm chỉ học tập!”
Diệc Thanh Thanh cưỡng ép mình bình tĩnh lại, lại tiến vào hình thức dạy học kỹ năng học tiếp.
Trong khoảng thời gian này cấp bậc các hạng mục kỹ năng của cô đều có tiến bộ nhảy vọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận