Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 332: Có cô gái nào không thích món trang sức xinh đẹp?

Vòng tay vừa vặn với tay cô, đeo vào ánh sáng xanh khiến cổ tay cô càng thêm trắng nõn.
Đáng tiếc hiện giờ không dám lấy ra, chỉ dám đeo trong không gian thưởng thức một lát.
Cuối cùng hai vòng tay này được cô đặt trong bàn trang điểm có gương, trong ngăn kéo trống trơn nghênh đón món trang sức đầu tiên.
Sau này cô còn phải đến trạm phế phẩm xén lông cừu, nếu thực sự lần nào cũng là trang sức châu báu, nói không chừng cô có thể để đầy ngăn kéo.
Có cô gái nào không thích món trang sức xinh đẹp?
Vì có khả năng đựng đầy bàn trang điểm này, chỉ trong nháy mắt Diệc Thanh Thanh có ý nghĩ mua thẻ skin càng cao cấp hơn trong không gian tùy thân, đổi căn nhà tương xứng bày “bàn trang điểm” kiểu cổ này ra.
Nhưng mà chờ mong không gian tùy thân cấp 3 đã ngăn chặn tâm tư tiêu xài của cô, vẫn là quyết định hoãn lại.
Bất chợt nhận được trân bảo, một lúc lâu sau tâm trạng của Diệc Thanh Thanh mới ổn trở lại.
Cô nhìn đồng hồ cha mẹ cô sắp tan làm, có thể bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối, cô còn muốn tối nay khiến cha mẹ cô thấy được tay nghề nấu nướng của cô!

Diệc Thanh Thanh nấu cơm đã quen tay, xách con cá trắm cỏ trong nước ra, ném mạnh xuống mặt đất, cá trắm cỏ lập tức không nhúc nhích.
Thuốc tăng lực chính là sướng như vậy, giết cá chỉ cần ném mạnh một cái.
Con cá trắm cỏ to như vậy, cộng thêm dưa chua vào hầm, đủ cho cả nhà bọn họ ăn.
Con gái ở nhà, hôm nay Triệu Hương Lan tan làm xong đi đường còn mang theo gió, còn về sớm hơn thường ngày một chút.
Diệc Kiến Thiết và Diệc Chí Cương làm ở nhà máy gần hơn chút, về nhà còn sớm hơn bà ấy, nhưng mà Diệc Chí Cương cầu xin cha anh ta cùng đi đón Tiểu Tuệ trước.
Giữa trưa được mẹ anh ta nhắc nhở xong, hiện giờ anh ta vẫn luôn tránh bị người ta đồn linh tinh, không muốn đến nhà thím Mã một mình.
Cho nên vẫn là Triệu Hương Lan về nhà trước.
Vừa mới đến dưới lầu, bà ấy đã ngửi được mùi thơm, còn nói thầm một câu: “Nhà ai sớm như vậy đã nấu cơm? Còn thơm như thế?”
Nhưng đợi bà ấy ngửi càng ngày càng thơm, khi đi đến cửa nhà mình thì phát hiện nguồn gốc của mùi thơm là nhà mình, vừa định gõ cửa thì cửa nhà mình mở ra, con gái bà ấy cười tủm tỉm nhìn bà ấy nói:
“Mẹ về rồi!”
“Con nấu gì thế? Thơm như vậy?” Triệu Hương Lan hỏi.
Con gái đã nói nhiều lần là tay nghề của mình tiến xa, nhưng bà ấy không để trong lòng.
Tuy vịt quay ăn lúc trưa cũng kinh diễm một lần, nhưng không phải lập tức làm, cảm thụ không sâu, lúc này ngửi mùi thôi bà ấy cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
“Dưa chua hầm cá trắm cỏ ạ, không phải giữa trưa nói với mẹ sao?” Diệc Thanh Thanh tính thời gian, lúc này cá đã hầm xong, nên múc ra chậu tráng men to: “Mẹ mau đi rửa tay đi, cha và anh về là có thể ăn.”
“Cha và anh trai con đi đón Tiểu Tuệ, vừa rồi khi mẹ trở về có thấy bọn họ, có lẽ trở về nhanh thôi.” Triệu Hương Lan vừa nói vừa đi rửa tay.
Vừa mới dứt lời thì nghe thấy hành lang truyền đến tiếng bước chân, Triệu Hương Lan nói:
“Bọn họ trở về rồi!”
“Con đang nói nhà ai nấu cơm mà thơm như vậy, hóa ra là nhà mình!” Diệc Chí Cương mới vào cửa đã nói.
“Tay nghề của Thanh Thanh, cha không rót một chén rượu thì đúng là có lỗi.” Diệc Kiến Thiết ngửi mùi thôi, quyết định buổi tối lại xa xỉ một lần nữa, uống cả phần tháng sau.
Diệc Thanh Thanh được khen vô cùng vui sướng.
Cả nhà đóng cửa lại, ngồi quây quần bên nhau.
“Mẹ đúng là hưởng phúc của con gái, hôm nay về sớm như vậy đã có cơm ăn!” Trong lòng Triệu Hương Lan cảm thấy rất vui, con gái càng ngày càng hiểu chuyện.
Một tay của Diệc Chí Cương ôm Tiểu Tuệ mút ngón tay, một tay ăn cá:
“Cha mẹ, tay nghề của em gái con lúc trước vẫn luôn bị cha mẹ mai một, nếu không phải cha mẹ vẫn luôn ‘bá chiếm’ phòng bếp, từ 800 năm trước chúng ta đã được ăn đồ ăn ngon như thế!”
“Thì sao, ghét bỏ cơm mẹ già con nấu ư? Em gái con mới bao nhiêu tuổi, con đã muốn con bé nấu cơm hầu hạ cả nhà chúng ta, sao con không nấu?” Triệu Hương Lan tức giận nói.
Đứa con trai này, đúng là càng ngày càng khiến người ta lo lắng!
“Mẹ dạy con con cũng nấu!” Diệc Chí Cương nói: “Em út, hay là em dạy anh nấu đi?”
Anh ta vừa làm cha vừa làm mẹ, đúng là nên học nấu cơm, không thể chỉ dựa vào cha mẹ anh ta được.
“Được ạ, vừa vặn ăn tết có rảnh, anh đi theo em học, làm trợ thủ cho em, để cha mẹ nghỉ ngơi một chút, năm nay hưởng phúc.” Diệc Thanh Thanh dứt khoát đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận