Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 85: Bữa tối hai người

“Được.” Vân Cô Viễn đứng bên cạnh Diệc Thanh Thanh, nghiêm túc nhìn động tác của cô.
Tuy mục đích của anh không đơn thuần, nhưng học nấu ăn rất nghiêm túc, bởi vì cô giỏi nấu ăn như vậy, chắc chắn cũng là người sành ăn.
Diệc Thanh Thanh vừa làm vừa giảng:
“Khi rửa cá, màng đen trong bụng cá nhất định phải rửa sạch, nếu không mùi vị sẽ kém đi. Làm cá hun khói mà nói, thân cá phải cắt từng đoạn, rải ít bột mì lên thân cá, quan trọng nhất là pha chế vị nước, phương pháp phối của tôi là hai muỗng nước tương…”
“Sau khi nước sốt nguội, chiên cá lần nữa và thêm nước sốt vào cuối cùng.” Diệc Thanh Thanh làm cá hun khói trước, như vậy mỡ thừa khi chiên cá còn có thể dùng lần nữa, dùng để chiên cá chép.
Còn canh đầu cá, cô sẽ dùng ấm sành hầm.
Món chính thì nấu ở phòng bếp nhà Vân Cô Viễn, lý do là Diệc Thanh Thanh bỏ không ít dầu, những thứ khác không thể để cô tiêu pha nữa.
Mùi thơm của cá chiên gợi lên trùng thèm ăn trong bụng rất nhiều người ở khu thanh niên trí thức.
“Làm hai con cá dùng rất nhiều dầu, lãng phí!” Lưu Xuân Hạnh nói thầm một câu, trái lại nghĩ tới gì đó hỏi Vương Linh Linh đang đợi ăn cơm ở bên cạnh: “Linh Linh, vại dầu của chúng ta không còn, lần này cô tới bưu cục nhận được thư nhà chưa, có phiếu dầu không?”
“Phiếu dầu à, không có, trong nhà chỉ gửi cho tôi ít tiền, nói là trong thời gian ngắn không gom được nhiều phiếu dầu như thế.” Vương Linh Linh áy náy nói.
Lưu Xuân Hạnh nghe thấy thế trong lòng thấp thỏm, không phải Vương Linh Linh nói nhà cô ấy có tiền có thế sao?
Sao ngay cả phiếu cũng không kiếm được như vậy?
Không phải là muốn ăn không của cô ta đấy chứ?
“Vậy phiếu gạo thì sao?”
“Phiếu gạo thì có một ít, nhưng cũng không nhiều lắm. Haizz, Xuân Hạnh, tôi chỉ có thể dựa vào cô, cũng may nhà cô sủng cô, lần này cũng gửi không ít đồ cho cô đúng không? Cô yên tâm đi, cha mẹ tôi đã nói tháng sau nhất định sẽ gửi tới cho tôi, đến lúc đó tôi trả cho cô gấp hai. Đều tại tên trộm đáng ghét kia, nếu không tiền giấy cha mẹ tôi chuẩn bị cho tôi ít nhất có thể khiến tôi dùng được hơn ba tháng!”
Vương Linh Linh oán hận nói, đôi mắt lại nhìn Lưu Xuân Hạnh.
Lưu Xuân Hạnh cười mỉa nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Trả gấp đôi ư?
Thật sự có thể trả sao?
Lưu Xuân Hạnh cảm thấy mình từ chối cũng không phải, mà không từ chối cũng không phải.
Từ chối, vậy mấy thứ mình cho mượn lúc trước e rằng không đòi lại được.
Nếu lúc này tiếp tục cho mượn, chút đồ này của cô ta không đủ cho hai người ăn một tháng, nếu hết còn phải lấy vốn ban đầu của cô ta bù vào, trong nhà cô ta cũng không gửi đồ cho cô ta, xuống nông thôn coi như cô ta đã chết.
Nghĩ một lát vẫn là cảm thấy lại kiên trì thêm một thời gian thì hơn, Vương Linh Linh ngu ngốc, nói trả gấp đôi có lẽ không có vấn đề gì.
Tiểu thư yếu ớt này chân tay vụng về, ngay cả nhóm lửa cũng không biết, cơm càng không biết nấu, rửa bát còn có thể khiến bát vỡ, còn không có giao tình với sáu người kia, ngoại trừ cô ta ra, còn có ai chịu thương chịu khó kết nhóm nấu cơm với cô ta?
Đến lúc đó nếu cô ta không còn đồ ăn thì giải tán với cô ấy, cô ấy có gì ăn vào bụng hay không thì phải dựa vào bản thân cô ấy.
Lưu Xuân Hạnh nghĩ như thế, trong lòng thoải mái hơn nhiều:
“Đồ của tôi có lẽ có thể chống đỡ một thời gian, vì cô, tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều của cải, đến lúc đó cô phải nói lời giữ lời đấy nhé!”
“Đương nhiên, tôi là người thế nào cô còn không biết sao? Ở nơi quỷ quái như nông thôn này, tôi chỉ có thể dựa vào mình cô thôi.” Vương Linh Linh ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Bên này cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng làm xong đồ ăn, dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán, đồ ăn mang lên bàn giường đất, hai người ngồi đối diện nhau, cô nói với Vân Cô Viễn:
“Anh nếm thử đi!”
Vân Cô Viễn gắp một miếng thịt ngon nhất chỗ bụng cá cho cô: “Vất vả cho cô rồi.”
“Ừm, coi như anh có lương tâm!” Diệc Thanh Thanh bày tỏ hưởng thụ, múc một bát canh đầu cá cho anh: “Đừng khách sáo, nhanh ăn đi!”
Vân Cô Viễn sửng sốt một lát, cười bưng bát canh cá uống một ngụm.
“Thế nào?” Diệc Thanh Thanh hỏi, cách làm cá này vẫn là đi theo đầu bếp Chu học, chắc chắn không kinh diễm bằng tay nghề nấu nướng của đầu bếp Ôn.
“Rất ngon! Tôi rất thích.” Vân Cô Viễn lại uống một ngụm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận