Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 77: Mượn cái thang

Có sân này chính là rất tốt, xử lý nội tạng của cá còn có thể chôn vào đất, máu loãng cũng có thể đổ ra đất, không sợ người ta thấy.
Giữa trưa bên ngoài hơi nắng gắt, Diệc Thanh Thanh ăn cơm xong thì lấy báo cũ mua hôm qua ra, chuẩn bị dán lên tường.
Nhưng mà trần nhà này rất cao, cần phải dùng cái thang.
Đồng chí Vân Cô Viễn phòng đối diện có thang, cô từng thấy anh dùng.
Đối diện vang lên tiếng mở cửa Vân Cô Viễn lập tức chú ý tới, ngay cả khi buổi sáng gánh nước gặp được cô, cả sáng đối diện không có chút động tĩnh, cửa vẫn luôn khóa trong.
Hiện giờ anh vô cùng hối hận mình chọn ở đối diện cô, từ lúc có sân kia cô ra vào ít đi bên này, nếu lúc trước ở phòng bên cạnh phòng cô, tốt xấu gì còn biết cô ra cửa lúc nào.
Đáng tiếc bây giờ đổi phòng thì hơi thái quá, anh không muốn tạo thành bối rối cho cô.
Hửm?
Nghe tiếng bước chân này, sao càng ngày càng gần như vậy?
Vân Cô Viễn đi tới cửa.
Lúc này Diệc Thanh Thanh đứng ở cửa phòng Vân Cô Viễn, tuy cửa của Vân Cô Viễn khóa trong, nhưng cô không biết rõ người ta có đi ra ngoài hay không, bởi vì anh cũng có cửa sau.
Vi thế cô dán sát vào cửa muốn nghe trong phòng có động tĩnh hay không, phán đoán xem anh ở nhà không.
Bỗng nhiên cảm nhận được cơn gió, còn có chút dễ ngửi, Diệc Thanh Thanh hơi nghiêng đầu thì thấy được áo sơ mi trắng, lại nhìn lên trên thì thấy được gương mặt tuấn tú của Vân Cô Viễn, anh đang cúi đầu nhìn cô.
Chỉ trong nháy mắt trong đầu Diệc Thanh Thanh đột nhiên hiện lên một ý niệm, nhìn từ góc độ này anh cũng khá đẹp trai, trong lúc nhất thời không rời mắt đi.
Vân Cô Viễn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, giống như thấy được đáy lòng anh, có chút hoảng loạn lùi về sau hai bước, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần, xấu hổ gãi đầu:
“À, tôi muốn nghe xem anh có ở nhà không, muốn tìm anh mượn cái tháng dán báo lên tường.”
Thấy Vân Cô Viễn nhất thời không trả lời, Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm xong đời, không phải là vì không cẩn thận dựa vào quá gần thưởng thức gương mặt này của anh một lát, khiến anh chán ghét đấy chứ?
Nghĩ tới đám phụ nữ có ý đồ tới gần anh bị anh làm sặc, khiến cô bị nghẹn cũng được, nhưng không thể không cho mượn thang.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng móc kẹo trong túi ra nhét vào tay anh: “Mời anh ăn kẹo.”
Tận dụng thời cơ, thuận tiện đánh dấu.
[Cô đánh dấu ở điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ.]
Đây là thứ gì thế?
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống thì kinh ngạc, sao thuốc tăng lực của cô lại có thêm hai chữ như vậy?
Vân Cô Viễn cũng mới lấy lại tinh thần từ trong ánh mắt của Diệc Thanh Thanh, bị nhét ít kẹo trong lòng cảm thấy ngọt ngào:
“Tôi lấy cho cô.”
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, xem ra sách lược tặng kẹo thật sự có hiệu quả.
Người nào có thể nghĩ tới Vân Cô Viễn lạnh lùng như vậy, vậy mà kẹo là mật mã khiến anh mềm lòng?
Nếu như chuyện này bị Lưu Xuân Hạnh biết được, không biết có mua kẹo thông đồng với anh hay không.
“Con trai vẫn phải nên bảo vệ mình thật tốt.” Diệc Thanh Thanh nhắc mãi một câu.
“Cô nói cái gì?” Vân Cô Viễn không nghe rõ.
“Tôi nói anh ăn kẹo vẫn nên khống chế chút, đừng ăn hỏng răng.” Dù sao ăn hỏng răng là chuyện nhỏ, bị người ta lừa đi mới là chuyện lớn.
Vân Cô Viễn nghe cô quan tâm mình như vậy thì cảm thấy sung sướng: “Tôi biết tôi sẽ cất đi ăn dần, cảm ơn cô.”
Nhìn xem, nhìn xem, nói đến ăn kẹo người này vô cùng vui sướng, còn cười nữa, từ lạnh lùng kiêu ngạo lập tức biến thành kiểu ngoan ngoãn, đúng là khiến người ta không yên tâm!
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình phát hiện ra thuộc tính tiềm tàng của Vân Cô Viễn, anh không lạnh lùng kiêu ngạo như mặt ngoài, trong lòng là đứa bé ngây thơ ấu trĩ đúng không?
Nói ra còn là tương phản đáng yêu.
Vân Cô Viễn xách cái thang ra tới cửa, Diệc Thanh Thanh nhận lấy nói: “Để tôi tự mình cầm.”
“Được, dùng xong thì gọi tôi, hôm nay tôi ở nhà.” Vân Cô Viễn biết cô là cô gái tự lập tự cường, hiện giờ anh có tư cách vượt rào giúp đỡ cô.
Nhưng mà sau này sẽ có.
Anh nhìn Diệc Thanh Thanh khiêng thang đi vào nhà, nói thầm với mình trong lòng.
Bên Diệc Thanh Thanh dùng hồ nhão bôi lên báo thất thần, trên người Vân Cô Viễn có mùi gì thế?
Mùi thuốc lá sao?
Không giống, là mùi nhang khói trong miếu đúng hơn, còn rất nồng, có loại cảm giác mát lạnh trang nghiêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận