Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 610: Cục quản lý nhà ở

Dù sao cô tính toán mấy ngày này sẽ làm thỏa đáng xong mọi việc, không tính toán quá để ý chuyện nhà ở.
Vào cục quản lý nhà ở, bên quản lý thuê nhà có mấy văn phòng, còn phân khu trực thuộc, bên mua bán thì chỉ có một văn phòng ở trong góc.
Không khác với cô nghĩ là mấy, trên ghế dài bên ngoài văn phòng khác đều ngồi đầy người không đủ chỗ, còn đứng xếp hàng dài.
Tới bên cửa văn phòng mua bán nhà, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, không có một người.
Cửa khép hờ, Diệc Thanh Thanh nhẹ nhàng gõ ba cái.
“Mời vào!”
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới kéo Vân Cô Viễn đi vào, trong văn phòng nho nhỏ, bên trong chỉ có ba bàn làm việc mở sát nhau, ngồi hai cán sự, một người thì hơi lớn tuổi, người còn lại trông rất trẻ.
Còn có một vị trí trống, nhìn bảng tên trên bàn, là cán sự họ Giả quen biết với Lý Mộng Tuyết không ở đây.
Bọn họ vừa tiến vào, hai người đều nhìn về phía bọn họ.
Cán sự lớn tuổi hơn cầm ca tráng men uống ngụm trà, người trẻ tuổi khác nói: “Hai vị đồng chí muốn mua nhà sao?”
“Đúng vậy.” Diệc Thanh Thanh nói.
Nhìn bảng tên trên bàn làm việc, người nói chuyện họ Viên, người lớn tuổi hơn họ Mã.
Mấy người này Diệc Thanh Thanh từng nghe qua cuốn sách màu vàng, họ Mã này là chủ nhiệm của văn phòng mua bán nhà, kinh nghiệm lâu năm, không làm việc nhiều, làm việc rất đứng đắn, chuyện chạy vặt như ra ngoài xem nhà đều do hai cán sự còn lại làm.
“Mời ngồi!” Viên An Xuân dẫn bọn họ ngồi trước bàn làm việc của mình, cầm lấy một quyển sách dùng giấy trắng bọc ngoài ra: “Mua bán nhà vừa mới thả lỏng, vốn không có nhiều phòng lắm, phần lớn đều ở bên trong, hai người có thể tự mình xem trước.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, cô cũng có chút hiểu biết đối với chuyện này, thậm chí còn biết quyển sách này nhìn to nhưng trên thực tế không viết quá nhiều, hơn phân nửa phía sau đều để trống.
Cô ngựa quen đường cũ mở quyển sách này ra, cùng xem với Vân Cô Viễn.
Bên trong quyển sách này đều là tin tức về căn nhà viết bằng tay.
Bên trên có địa chỉ nhà, bản vẽ mặt phẳng, tình trạng hiện giờ của căn nhà và giá cả, tuy đơn giản nhưng vẫn tính đầy đủ hết.
Cô có 3 vạn hơn 900 tệ, dự tính lấy hai vạn rưỡi đến 3 vạn tệ mua nhà, bên A Viễn dự toán có 1 vạn.
Trước khi tới Diệc Thanh Thanh còn cảm thấy mình không cần chọn, không câu nệ tứ hợp viện hay là gì, có lẽ mua sẽ rất dễ dàng.
Nhưng mà lật xem quyển sách này xong, mới biết là cô nghĩ nhiều.
Bên trong quyển sách này, nhà ở tổng giá trị trên vạn không có một căn.
Cô muốn gom nhà ở hai ba vạn, ít nhất cũng phải mua trên năm căn, cộng thêm A Viễn, hai bọn họ phải mua bảy căn.
Nhà ở ở quyển sách này, loại nhà ngang ngăn cách ra phòng nhỏ để ở chiếm một phần ba, tổng giá trị khoảng một ngàn đến ngàn rưỡi.
Còn có một phần ba nhà ở ở vùng ngoại thành tương đối xa xôi, ngay cả giao thông công cộng đều không có, tổng giá trị cũng hơn một ngàn, nhưng to hơn nhà ngang một chút, đều là nhà trệt, sân đều không có.
Loại nhà này đều là nhà Diệc Thanh Thanh sẽ không suy xét.
Nhà đầu phòng ở nhỏ, quan hệ người thuê phức tạp, chỉ có thể chặn để cho thuê, nhỏ như vậy thuê cũng không đáng bao nhiêu tiền, còn khó quản lý.
Đặt ở đó chỉ sợ là không lâu sau, đã bị người thuê chiếm mất.
Cái sau vấn đề giao thông thì thôi, chủ yếu vẫn là quá nhỏ, chỉ to hơn nhà ngang một chút, còn xa mới đạt tới yêu cầu của Diệc Thanh Thanh, hơn nữa tổng giá trị quá thấp.
Cho nên cô chỉ có thể chọn một phần ba còn dư lại.
Diệc Thanh Thanh trăm triệu không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ chê trong tay có quá nhiều tiền, đống nhà này đều không đủ cho cô chọn.
Đầu tiên, căn nhà đắt nhất là nhà trúc gạch đỏ trên núi Phong Lộc vùng ngoại ô phía tây Đế Đô.
Cái tên rất văn nghệ, còn có chút cảm giác lịch sự.
“Nơi này là biệt uyển cũ của Uông gia một phú thương ở Đế Đô, có lịch sử 50 năm, đồ bên trong đều được chở đi, là nhà gạch đỏ hai tầng, trước sau căn nhà đều có sân, sân sau còn có nguồn suối tự nhiên và một vùng rừng trúc, năm đó tốn rất nhiều tiền để kiến tạo. Chẳng qua đã bỏ hoang nhiều năm, cần dọn dẹp sạch một ít đồ linh tinh, tu sửa lại một chút. Nhưng mà lúc trước xây nhà ở chú trọng nguyên liệu, chủ thể vẫn rất kiên cố, chỉ có điều đường hơi hoang vắng, vị trí lại khá xa, đi vào không quá dễ dàng, cộng thêm chủ nhà cần bán gấp, nhà ở to như vậy chỉ cần 8000 tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận