Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 67: Giữ lại ăn cơm

Cũng là do cô không hiểu rõ quá trình làm gạch đất lắm, nếu không cô đã mời mấy người trong thôn tới giúp đỡ.
Cho nên bọn họ tới giúp rất đúng lúc.
Cô chủ động nhắc tới chuyện cơm tối cũng là nói giỡn, thực ra đã có ý nghĩ giữ bọn họ ở lại ăn cơm.
Sau khi vào nhà cô nấu cơm trước, không nấu cơm khoai lang đỏ, còn chưa tới mùa thu hoạch khoai lang đỏ, cô cũng chưa từng đổi khoai lang đỏ với các hương thân, không tiện giải thích nguồn gốc.
Nhưng mà nhiều người như vậy, cô cũng không xa xỉ đến mức dùng toàn cơm tẻ, như vậy thì hơi quá.
Trong thôn ăn bữa cơm toàn lương thực tinh chỉ sợ ngoại trừ nữ chính Lý Mộng Tuyết và cô ra, thì không tìm thấy người thứ ba.
Mời nhiều người như vậy ăn cơm tẻ ăn đến no, thì đúng là quá chói mắt.
Vừa vặn lúc trước trong đội cho vay bột ngô còn chưa ăn, nên trộn với ít gạo nấu cùng nhau.
Còn lấy thịt ba chỉ trong ba lô ra cắt một ít, cầm mấy quả trứng gà.
Cuối cùng quyết định làm năm món thịt kho tàu cải thảo, trứng gà rán rau dại, mộc nhĩ xào dưa leo, đậu que xào cà tím và canh mướp trứng gà.
Phân lượng cố gắng làm nhiều một chút, dù sao có tám người ăn, còn đều làm việc bằng thể lực.
“Thơm quá, trùng thèm ăn trong bụng tôi cũng bị gợi lên rồi.” Tiền Lai Lai khịt mũi.
Triệu Hữu Căn vừa ngửi là biết chắc chắn có thịt, liếm môi một lát, nghĩ lát nữa có thể ăn thịt động tác trên tay cũng nhanh hơn nhiều.
Dẫm bùn xong, dùng khuôn đúc làm gạch rất nhanh.
Trời còn chưa tối, đã ăn cơm.
Nhiều người như vậy trong phòng không có chỗ bày, Diệc Thanh Thanh lập tức dọn bàn tới ngoài cửa sau, bưng đồ ăn lên bàn:
“Ăn cơm, không đủ bát đũa, mọi người trở về lấy bát đũa đi, còn cả ghế cũng không đủ, có thì mang tới hai cái.”
Chuyện này cũng bình thường, bọn họ đều ở một mình, số lượng bát đũa chuẩn bị cũng không nhiều.
“Qua từ phòng tôi là được.” Sau khi nói xong cô còn bổ sung một câu: “Không cần phải vòng tới trước.”
Mấy bọn họ đi từ cửa sau vào.
Tiền Lai Lai, Lý Mộng Tuyết, Trịnh Hiểu Long đều từng tới phòng cô, từng thấy dáng vẻ bên trong, hiện giờ không thay đổi quá nhiều so với lúc trước.
Trần Chí Hòa chưa từng thấy, nhưng từng nghe Trịnh Hiểu Long nhắc tới.
Chỉ có Vân Cô Viễn là lần đầu tiên tiến vào, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với phòng của Diệc Thanh Thanh.
Tuy khi anh nhìn về phía đối diện vô số lần, cũng từng thấy được một góc khi Diệc Thanh Thanh ra vào.
Nhưng không bằng xem trực diện lần này.
Phòng của cô giống như con người cô, tươi mát tự nhiên, khiến người ta cảm thấy thoải mái sáng ngời.
Nhưng mà vẫn thiếu đồ, anh lặng lẽ ghi tạc trong lòng.
Lần này lão thợ mộc tới đây, không chỉ làm cửa rắn chắc cho Diệc Thanh Thanh, còn làm cánh cửa ở cổng tò vò sau hẻm cho đám Lý Mộng Tuyết nhưng chưa làm xong, phải đợi thêm hai ngày.
Màn trời chiếu đất, chạng vạng gió thổi hơi lạnh, còn có chút thú vui thôn dã khác.
“Ăn cơm, cứ yên tâm đi số lượng nhiều, mọi người đều có thể ăn no.” Diệc Thanh Thanh nói.
Ăn no, là chuyện không dễ dàng gì ở thời đại này.
Triệu Hữu Căn và lão thợ mộc nhìn một bàn đồ ăn, cùng với bát cơm xới đầy bên cạnh cũng thấy kinh hãi.
Bọn họ ngửi thấy được mùi thịt không giả, nhưng một hai miếng thịt cũng là thịt, có nhà ai chiêu đãi khách không làm mấy món mặn.
Ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ thịt, trứng gà cũng là món ăn mặn.
Hơn nữa làm cơm ấy mà, tuy trộn lẫn ít bột ngô nhưng cũng là cơm, bình thường chỉ khi ngày mùa mới có thể thỉnh thoảng ăn một bữa, còn không chuẩn bị nhiều như Diệc Thanh Thanh.
Nông thôn có câu nói, thái độ của người ta đối với bạn thế nào thì phải xem khi ăn cơm đãi bạn món ăn gì.
Triệu Hữu Căn và lão thợ mộc quyết định, bàn đồ ăn ngon này của thanh niên trí thức Tiểu Diệc là lễ ngộ cao nhất, trong lúc này hảo cảm đối với cô lại tăng thêm mảng lớn.
Có mấy phần cảm giác như nhìn con cháu nhà mình.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Triệu Hữu Căn đứng ra nói:
“Bữa cơm này có thịt có trứng, quá tiêu pha, chầu ăn này chú không thể nhận thứ khác của cháu, tiền cũng không cần. Sau này cháu muốn giúp gì, nhất định phải gọi chú.”
Lão thợ mộc cũng nói, hai cánh cửa kia tính là ông ấy tặng, cảm ơn bữa cơm này của cô.
Diệc Thanh Thanh thấy bọn họ nghiêm túc, nghĩ một lát nói:
“Hôm nay cháu nấu nhiều, sợ mọi người ăn không đủ no, trong nồi vẫn còn một ít, có khả năng sẽ không ăn hết. Không bằng lát nữa cho các chú mang về, nếu không cháu sẽ cảm thấy lương tâm bất an.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận