Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 343: Anh làm gì thế

“Thanh Thanh, cô nói xem hay là năm nay tôi dọn đến phòng trống bên cạnh cô, ở sát phòng cô? Ba người đều ở sát cạnh nhau, cách tôi còn một phòng trống ở giữa nữa.” Vương Linh Linh đột nhiên nói.
Diệc Thanh Thanh nhìn Vương Linh Linh không dám nhìn Tạ Thế Diễn đối diện, rốt cuộc là muốn ở gần ba bọn họ, hay là không muốn ở sát phòng Tạ Thế Diễn?
Cô có chút không hiểu hai bọn họ lắm, ngoại trừ khi lên xe nói hai câu ra, hai người không có bất cứ giao tiếp gì.
Nhưng mà Vương Linh Linh thì có chút lúng túng, đặt bên cạnh Tạ Thế Diễn trông có vẻ thản nhiên, nhìn kiểu gì cũng không bình thường.
Nhưng mà những lúc thế này phải đứng bên chị em tốt.
“Cô muốn dọn thì dọn, dọn nhà cũng không khó. Trong khoảng thời gian này tuy lạnh lẽo, nhưng còn chưa làm việc, tìm người tới giúp cô làm cũng nhanh.”
Dù sao Vương Linh Linh cũng có tài lực, làm thế nào vui vẻ thì làm thế đó đi.
Một chuyến xe lửa này, thực sự là mặt ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng trong âm thầm có sóng gió mãnh liệt.
Theo Diệc Thanh Thanh quan sát, Tạ Thế Diễn đối với Vương Linh Linh muốn nói là có hảo cảm thì không thể thấy được, nhưng thực sự là có khác biệt so với năm ngoái.
Trước đây Diệc Thanh Thanh cảm thấy Tạ Thế Diễn là người không có bạn tốt ở khu thanh niên trí thức, tự mình chăm sóc mình, đều chỉ là sơ giao đối với những người khác, cảm giác tồn tại không cao.
Nhưng mà hiện giờ anh ta chú ý tới Vương Linh Linh nhiều hơn một chút.
Tuy Vương Linh Linh vẫn luôn không dám nhiều lời một câu với anh ta, thậm chí không dám nhìn anh ta, nhưng ánh mắt Tạ Thế Diễn vẫn luôn thoải mái hào phóng nhìn cô ấy.
Có một lần Diệc Thanh Thanh còn thấy được, khi Vương Linh Linh vẫn luôn quay đầu nhìn một bên, Tạ Thế Diễn còn cười trộm.
Giống như là anh ta biết Vương Linh Linh không dám nhìn anh ta, cố ý dáng vẻ thản nhiên trêu đùa cô ấy.

Lại là hành trình ba ngày ba đêm, lần này đám Diệc Thanh Thanh đã thuần thục hơn, khi xe lửa sắp đến trạm bọn họ bắt đầu chuẩn bị lấy hành lý, muốn dùng tốc độ nhanh nhất dẫn đầu ra khỏi trạm.
Sau đó đến bến xe chiếm cứ vị trí có lợi, tránh cho chậm trễ không có chỗ để ngồi, chen lách khó chịu.
Lúc này Tạ Thế Diễn đột nhiên giành trước cầm tay nải to giúp Vương Linh Linh.
“Anh làm gì thế!” Trên tay nải của mình đột nhiên có bàn tay vươn tới, suýt nữa hù chết Vương Linh Linh.
“Xách đồ giúp em, ông cụ nhà tôi đã ra lệnh cho tôi phải chăm sóc em thật tốt, khi lên xe lửa không kịp xách giúp em, phí sinh hoạt của tôi đã bị trừ một ít, hiện giờ không dám nữa.” Tạ Thế Diễn nói xong thì xách hành lý rời đi trước.
Đương nhiên là Vương Linh Linh ngựa không dừng vó đuổi kịp.
Cô ấy không thể trực tiếp đoạt lấy, lôi lôi kéo kéo rất khó coi, chỉ có thể tự mình rối rắm giận dỗi.
Lúc này Diệc Thanh Thanh nhìn thấy càng rõ ràng, Tạ Thế Diễn này tuyệt đối không bình thường đối với Vương Linh Linh!
Muốn giúp đỡ thì giúp, còn bịa lý do thối nát như thế.
Chẳng lẽ ông cụ mà anh ta nói còn có thể phái người tới giám sát anh ta?
Chỉ có kẻ ngốc như Vương Linh Linh mới tin tưởng.
Tạ Thế Diễn nhìn trông có chút yếu ớt, hơn nữa bản thân anh ta quá mức yêu cái đẹp, đúng là không phù hợp với thẩm mỹ của đồng chí nam trong niên đại hiện giờ.
Nhưng nếu đặt ở đời sau, đó chính là diện mạo của tiểu thịt tươi.
Diện mạo như vậy ở niên đại này, đóng phim vĩnh viễn không làm được nam chính, chỉ có thể làm nam phụ.
Nhưng chỉ nhìn miêu tả trong sách, nhân phẩm vẫn tính là ổn.
Phát triển như hiện giờ, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Cho nên Diệc Thanh Thanh không quản nhiều, còn trấn an Vương Linh Linh nói:
“Anh ấy nguyện ý xách thì xách đi, cô nhẹ nhàng hơn nhiều. Khi xuống nông thôn có rất nhiều thanh niên trí thức nam xách hành lý giúp thanh niên trí thức nữ, đây gọi là phẩm đức tốt đẹp, sẽ không có ai nói xấu.”
Lúc này Vương Linh Linh mới thả lỏng một chút, miệng còn oán trách: “Sao anh ấy lại như vậy, cách xa vạn dặm còn nghe trong nhà!”
Hiện giờ Vương Linh Linh không biết mình làm sao vậy, dù sao vừa thấy Tạ Thế Diễn tới gần, cô ấy sẽ không nhịn được lùi về sau.
Người ta vân đạm phong khinh, cô ấy lại như thế, càng như vậy càng cảm thấy xấu hổ và mất mặt, đủ loại cảm xúc xen lẫn vào nhau, đều không giống cô ấy!
Lần này đám Diệc Thanh Thanh chạy nhanh, cướp được hai vị trí trống, Tạ Thế Diễn đứng bên cạnh bọn họ.
Xe đi tới huyện Thiết Lĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận