Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 401: Anh cũng muốn học y sao

Nhưng đáng tiếc chính là cuộc chiến tranh trước giải phóng, sự tàn phá của những năm tháng sau giải phóng, còn có hậu thế bị tư bản khống chế, dẫn tới sự phát triển của trung y Hoa Quốc trong suốt một thế kỷ trở nên vô cùng khó khăn.
Truyền thừa tuyệt tự, ít người học, xã hội không đủ coi trọng là một phương diện, về phương diện khác là có nhiều dược trung y có nguy cơ bị diệt sạch.
Đời sau lại nghiên cứu, chỉ có thể lật xem những cuốn sách y học cổ xưa chưa hoàn thiện, việc thiếu tài liệu nghiên cứu khiến việc khôi phục lại vinh quang của trung y Hoa Quốc gần như không thể.
Diệc Thanh Thanh kế thừa tri thức của Dịch sư phụ, nhưng vì thời đại có hạn, cô khó có khả năng dựa vào sức lực của bản thân, đưa trung y Hoa Quốc ngang hàng với y học phương Tây, nhưng mà cô có thể phát triển y học Hoa Quốc.
Kiến thức chẩn đoán của trung y Hoa Quốc cần được học hỏi cẩn thận, sau đó truyền lại, rồi phổ biến khi đến thời điểm thích hợp.
Cô muốn làm nhịp cầu văn hóa này, khiến của quý của dân tộc thành công vượt qua thời kỳ khó khăn nhất.
“Tôi muốn học chuyên ngành y học lâm sàng của đại học Đế Đô.” Vân Cô Viễn nói.
Anh là âm sai ngoài biên chế, tuy là người sống, anh cũng không thể nhận nhiệm vụ câu hồn, nhưng anh có thể thấy linh hồn.
Hằng ngày chứng kiến đều là tử vong, anh biết tuổi thọ của mỗi người đều là định sẵn, nhưng anh muốn thỏa mãn nguyện vọng của Thanh Thanh: Sống thọ và chết tại nhà.
Cho nên anh muốn học tập chữa bệnh như thế nào, cô học trung y, mình học Tây y, như vậy cô sẽ không bao giờ cần lo lắng người học y không thể tự cứu chữa mình.
Diệc Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Vân Cô Viễn: “Anh cũng muốn học y sao?”
“Anh muốn cùng em cùng sống thọ và chết tại nhà.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Diệc Thanh Thanh nhớ tới mấy năm trước, khi có người chết đuối trên bờ sông nhỏ, cô đã nói với Vân Cô Viễn nguyện vọng lớn nhất đời này của mình chính là sống khỏe mạnh đến sống thọ và chết tại nhà, nhưng vì không thích bệnh viện cho nên do dự có nên học y hay không.
Sau đó Vân Cô Viễn nhắc nhở cô có thể học chế thuốc.
Người này…
Không phải là bị mình ảnh hưởng đấy chứ!
Thật dũng cảm, vậy mà muốn học y học lâm sang, phòng phẫu thuật là ác mộng cả đời của Diệc Thanh Thanh, ở trong mắt Diệc Thanh Thanh người làm bác sĩ đều là dũng sĩ.
Nhưng mà nếu có bạn trai làm bác sĩ, anh ấy mở cho mình, mình ghim kim cho anh ấy, tình yêu kỳ lạ…
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, cô nghĩ cái gì thế?
Phải nên là hai người cùng chăm sóc cơ thể lẫn nhau, sống thọ và chết tại nhà, lãng mạn cỡ nào!
“Chuyên ngành của hai người đều không khác biệt lắm! Yêu nhau quá đi!” Lý Mộng Tuyết hưng phấn nói: “Chúc hai người Hoa Quốc kết hợp với phương Tây, xưng bá giới y học!”
Diệc Thanh Thanh rụt rè đạp cô ấy một cái: “Thu liễm một chút đi!”
“Như vậy xem ra các cô đều muốn đến Đế Đô?” Vương Linh Linh suy nghĩ: “Vậy tôi cũng phải thi đại học Đế Đô, nhưng mà tôi sợ tôi không đỗ đại học Đế Đô.”
“Tôi cũng sợ không thi đỗ, nhưng mà chúng ta chiếm được tin tức trước, bắt đầu học tập trước, còn có nhiều tài liệu như vậy, không thử sao biết được?”
Lý Mộng Tuyết có “bộ sách toán lý hóa” nên tràn ngập tin tưởng:
“Lai Lai, thành tích của cô tốt, không bằng cũng đặt mục tiêu là đại học Đế Đô đi! Mục tiêu cao một chút, cho dù đến lúc đó không đạt được, cũng không kém bao nhiêu!”
Tiền Lai Lai gật đầu: “Có người nào không muốn học trường đứng đầu chứ!”
“Được rồi, nếu mọi người đều tính toán thi đại học Đế Đô, như vậy tôi tuyên bố, ‘tổ học tập đại học Đế Đô’ chúng ta chính thức thành lập từ hôm nay trở đi! Mọi người cùng nhau nỗ lực, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau xông lên! Tương lai chúng ta chính là những người sáng nhất đại học Đế Đô!”
Lý Mộng Tuyết múa may nắm tay, hào hùng vạn trượng.
Ngoại trừ Diệc Thanh Thanh, những người khác đều không nghe hiểu “sáng nhất” là có ý gì, nhưng mà cảm xúc của Lý Mộng Tuyết vẫn cảm nhiễm mọi người.
“Cùng nhau cố lên!” Tiền Lai Lai cũng kích động nói.
Trần Chí Hòa vốn không dám nghĩ mình có thể thi đỗ đại học Đế Đô, nhưng đã nói rõ Lai Lai ở đâu anh ta ở đó, cần phải liều mạng:
“Cố lên!”
Nhìn đám chị em, bỗng nhiên Vương Linh Linh cũng tự tin hơn: “Xông lên! Tôi muốn thi đại học Đế Đô, tôi muốn ở bên mọi người!”
“Chuyện đó… Anh còn chưa nói anh muốn thi đại học nào mà!” Tạ Thế Diễn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận