Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 249: Người đàn ông này đúng là mê người!

“Cũng không thoải mái lắm, tôi cán bột mì cả sáng, lúc này mới đi ra đi vệ sinh, tôi cũng chuẩn bị về khu thanh niên trí thức lấy bát.” Diệc Thanh Thanh nói: “Mọi người thì sao?”
“Ba chúng tôi đều được phân đi đào khoai lang đỏ, eo đau lưng đau, quá mệt mỏi! Khi nghỉ trưa có thể thở dốc một hơi, kết quả có thím nói thu hoạch vụ thu này vừa mới bắt đầu, còn chưa khẩn trương như vậy, sau này có khả năng không có thời gian nghỉ trưa. Đúng là đáng sợ, tôi không cần nhiều công điểm như thế, muốn đổi công việc thoải mái chút cũng không được, bởi vì khi thu hoạch vụ thu mỗi sức lao động đều như trâu sử dụng.”
Lý Mộng Tuyết sờ mặt mình, cô ấy cảm thấy gương mặt mình cũng tiều tụy hơn!
Cuộc sống như vậy, khi nào mới kết thúc đây!
Nếu có thể xuyên muộn mấy năm thì tốt, thu hoạch vụ thu đúng là chuyện không phải người làm!
Cơ thể này của cô ấy vốn khi còn nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, hơi yếu, sau khi cô ấy xuyên tới vất vả lắm mới dưỡng trở về một chút, bị mệt như thế có lẽ lại mệt chết mất.
Tình hình của Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai thì khá hơn một chút.
Thường ngày hai bọn họ làm việc đều không giở thói tiểu thư, làm nhiệm vụ được phân cho mình, nghiến răng cũng làm.
Tuy cũng là lần đầu tiên mệt như vậy, nhưng mấy tháng xuống nông thôn đã rèn luyện ra được một chút.
Đặc biệt là Tiền Lai Lai dựa vào chăm chỉ còn nhận thầu đất phần trăm của Lý Mộng Tuyết, Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa, cộng thêm thù lao kiếm củi giúp Lý Mộng Tuyết.
Bình thường cô ấy làm việc càng nhiều, thể lực cũng không tệ lắm.
Ba người đàn ông phía sau, Diệc Thanh Thanh nhìn trải qua nửa ngày thu hoạch vụ thu tàn phá, Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa tiều tụy hơn chút, ít nhất không có tâm trạng cợt nhả.
Chỉ có Vân Cô Viễn giống với thường ngày, thoạt nhìn không thay đổi gì, Diệc Thanh Thanh nhìn qua, anh vẫn cười tươi dịu dàng như thường ngày.
Dáng vẻ này của anh khiến Diệc Thanh Thanh không nhịn được hoài nghi có phải anh cũng uống thuốc tăng lực hay không.
Tuy bọn họ là đồng chí nam, nhưng làm việc mệt hơn đồng chí nữ nhiều.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy chính là, thể lực và năng lực của đồng chí Vân giống như động không đáy, cho dù thế nào cũng không thăm dò được tới đáy.
Người đàn ông này đúng là mê người!
“Thanh Thanh, giữa trưa nhà ăn tập thể ăn món ngon gì thế? Chúng tôi chỉ dựa vào tay nghề nấu nướng của cô tục mệnh thôi đấy!” Lý Mộng Tuyết dựa hết đầu vào vai Diệc Thanh Thanh, vô cùng đáng thương nói.
“Canh suông mì cắt khúc!” Diệc Thanh Thanh nói.
E rằng Lý Mộng Tuyết phải thất vọng rồi, nguyên liệu nấu mì có hạn, còn không bằng mì gói mà cô ấy nấu.
“Cắt khúc là gì? Canh suông là canh gì?” Lý Mộng Tuyết vẫn ôm hi vọng.
“Mì cắt khúc là bột mì trắng bọc bột mì cao lương cắt khúc ra, canh suông là canh nấu mì.” Diệc Thanh Thanh nói: “Chầu này là vì ngày đầu tiên thu hoạch vụ thu, mới không có rau dại gì đó, có khả năng sau này là món chính thêm rau dại nấm gì đó.”
Lý Mộng Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng, không có chút thịt nào, còn phải làm việc nặng, cơ thể này thực sự chịu nổi sao?
Lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cuộc sống của nông dân bình thường trong niên đại này là thế nào, khen thưởng một bữa chỉ có mức độ như thế.
Không bột đố gột nên hồ, cho dù là Diệc Thanh Thanh, không có nguyên liệu nấu ăn làm ra cải thiện cũng rất khó!
Xem ra buổi sáng buổi tối vẫn nên làm ít đồ ăn ngon cho mình, nếu không có khả năng cơ thể này của cô ấy thật sự không chịu nổi.
“Có ăn đã không tệ, tốt xấu gì ăn cũng là lương thực của nhà nước, thu hoạch vụ thu liên tục gần hai tháng, ăn nhiều một bữa cũng là kiếm lời. Tôi vốn đang cảm thấy lao động như vậy, lương thực tôi chuẩn bị sắp không đủ, không nghĩ tới trong lúc thu hoạch vụ thu cũng bao cơm trưa. Như vậy là có thể ăn no, sau thu hoạch vụ thu là chia lương thực, vậy thì sau đó không cần phải sầu nữa.”
Tiền Lai Lai thật sự rất vui, cô ấy biết trong bốn đóa Kim Hoa điều kiện của cô ấy kém nhất, trong nhà Vương Linh Linh tiếp tế nhiều Diệc Thanh Thanh không chỉ có trong nhà yêu thương, bản thân cũng có thể làm việc.
Tuy Lý Mộng Tuyết kém hơn chút, cha mẹ không tốt, nhưng cô ấy có thân thích tốt ở huyện thành.
Chỉ có cô ấy, trong nhà ít giúp được gì, khi xuống nông thôn cũng là mang đồ trong nhà dốc sức tích cóp rất lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận