Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 512: A Viễn, anh không kinh ngạc sao

“A Viễn, anh không kinh ngạc sao? Em có tay áo càn khôn đấy!”
“Bởi vì những âm hồn đó, thực ra lúc trước anh đã đoán được một chút, nhưng mà tay áo càn khôn đúng là rất thần kỳ.” Vân Cô Viễn nói: “Hai ta đều có kỳ ngộ, đây là duyên phận của chúng ta! Có lẽ trong mệnh trung chú định chúng ta phải ở bên nhau, cho nên mới phù hợp như vậy.”
“Đời này em chính là tới tìm kiếm duyên phận định mệnh của mình, anh đoán xem người đó có phải là anh không.” Diệc Thanh Thanh nửa thật nửa giả nói.
“Chỉ có thể là anh.” Vân Cô Viễn nhấn mạnh từng chữ nói.
Diệc Thanh Thanh cười vui vẻ nói: “A Viễn, anh đúng là bá đạo!”
“Em nỡ nhìn anh sống cô độc quãng đời còn lại sao?” Giọng nói của Vân Cô Viễn hơi ấm ức.
“Không nỡ! Không nỡ đâu!” Diệc Thanh Thanh cảm thấy trong lòng ngọt ngào: “A Viễn, có muốn xem tay áo càn khôn của em không? Em để dưa hấu trong giếng, lát nữa chúng ta bổ dưa hấu ăn đi!”
Nếu đã thẳng thắn, vậy thì không cần giấu giếm, cuối cùng đồ ăn ngoài ruộng của cô có thể chia sẻ với A Viễn.
“Được!” Vân Cô Viễn cũng rất vui vì cô nguyện ý chia sẻ bí mật của mình cho anh.
Anh vui sướng không phải bí mật của bản thân, mà là Thanh Thanh tin tưởng anh, nguyện ý chia sẻ bí mật.
Cô cũng tin tưởng mình giống như mình tin tưởng cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể tin tưởng mình đến mức độ như vậy, cảm giác tin tưởng từ tận linh hồn khiến mình không tự chủ được dùng hết toàn lực đối xử tốt với cô, mà cô cũng cho đáp lại tương tự.
Diệc Thanh Thanh thần thần bí bí dẫn Vân Cô Viễn đi vào nhà chính, tìm một mặt tường trống, tay nhỏ vỗ lên tường một cái, một cánh cửa sổ xuất hiện ở đây.
Cô thực sự là đã lâu không sử dụng biện pháp cụ hiện cửa vào không gian tùy thân ở thế giới bên ngoài.
Lần trước dùng là lần đầu tiên mua thẻ skin nhà tranh, khi xuất hiện chức năng này thì thử nghiệm một lát.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ che giấu không gian cả đời, không có cơ hội dùng chức năng này.
Diệc Thanh Thanh đẩy cánh cửa gỗ trước mặt ra, bên trong chính là tứ hợp viện không gian tùy thân của mình.
Trên giá trước đình hóng gió ở phòng chính, dây tử đằng phát triển rất tốt, phía dưới đặt một chiếc ghế bập bênh, trên ghế đặt chăn lông và gối mềm, bên ghế còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một chiếc quạt hương bồ.
Tuy không gian tùy thân cũng có ban ngày mặt trời buổi tối mặt trăng xuất hiện như bình thường, nhưng thay đổi thời tiết thuộc phạm vi khống chế của Diệc Thanh Thanh.
Nếu cô muốn nghỉ ngơi trong sân, hay là đến đồng ruộng làm việc, thì làm ngày nắng nhiệt độ thích hợp.
Nếu cô đọc sách chế nhang ở phòng làm việc, hay là làm công việc xếp giấy, thì làm ngày mưa, nghe âm thanh tiếng nước mưa đánh vào dưới mái hiên, càng có thể tĩnh tâm.
Vân Cô Viễn nhìn động tác của cô, đột nhiên xuất hiện cánh cửa thực sự không khiến anh kinh ngạc.
Ngay sau đó nhìn thấy cánh cửa này có thể mở ra, sau khi mở ra bên trong còn có dáng vẻ vùng trời khác, thực sự là quá thần kỳ.
Cuối cùng tầm mắt của anh nhìn về phía ghế bập bênh trong sân, ánh mắt dịu dàng hơn:
“Em vẫn còn giữ ghế này sao?”
Ghế này là anh tự mình chọn gỗ, cẩn thận làm ra, đương nhiên là anh liếc mắt một cái nhận ra được.
Đồ anh đưa phần lớn đều là thứ to, vốn dĩ cho rằng khi tới Đế Đô, mấy thứ đó đều để lại thôn Hưởng Thủy, không nghĩ tới cô vẫn luôn mang theo.
Hơn nữa thoạt nhìn còn thường xuyên sử dụng.
“Đó là đương nhiên, không chỉ ghế này, giá đựng chậu rửa mặt, thảm lông thỏ, cái rương anh tặng, mỗi thứ em đều cho vào không gian mang đi. Đặc biệt là ghế bập bênh này, nằm lên trên lắc lư đặc biệt an nhàn!”
Diệc Thanh Thanh nói với vẻ thản nhiên.
Thực ra không chỉ là A Viễn tặng, tất cả quà cô nhận được mấy năm nay, bao gồm thiệp chúc mừng ngu ngốc cô tràn ngập ghét bỏ, cô đều cất giữ cẩn thận.
Quà của người khác, đều là tâm ý vô cùng trân quý, cho dù không dùng được, cũng cần bảo quản thật tốt.
Cũng may cô có không gian như vậy, muốn lưu giữ thế nào thì lưu giữ thế ấy.
Vân Cô Viễn cũng nói: “Những món quà em tặng anh, anh cũng cất giữ cẩn thận, mấy thứ không tiện mang đi anh cũng đặt trong âm thổ quỷ đạo của anh.”
Diệc Thanh Thanh đặc biệt thích góc đặt ghế bập bênh này, giàn hoa tử đằng tím này tốn không ít tâm tư của cô, vì duy trì dáng vẻ phồn thịnh nhất của nó, cô còn dùng rào tre gia tốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận