Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 224: Cô đâu có vì học tập làm hỏng cơ thể?

Cô đâu có vì học tập làm hỏng cơ thể?
Cẩn thận nghĩ lại, vật phẩm đánh dấu ra đều có liên hệ với bản thân.
Tuy điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn hơi đặc biệt, nhưng sẽ không kém quá xa mới đúng.
Có phải công hiệu của thuốc viên này có liên quan tới Vân Cô Viễn hay không?
Hôm nay mới có quầng thâm mắt, thì đánh dấu ra viên thuốc hiệu quả an thần.
Cô nhớ rõ sáng hôm nay Vân Cô Viễn còn hỏi cô có phải không nghỉ ngơi tốt hay không, sau đó cô nói là do mình học tập mệt, ngủ hơi muộn.
Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh khó hiểu nhìn người đàn ông đứng bên bệ bếp, nghiêm túc nấu mì hỏi:
“A Viễn, có phải hôm nay anh thấy quầng thâm mắt của em xong, sợ em học tập khiến cơ thể tổn thương hay không?”
Vân Cô Viễn ngẩn ra: “Ừm, có chút lo lắng.”
“!”
Đây là ý tốt, nhưng tâm trạng của cô không tốt lắm.
Cô nhớ rõ lúc trước khi mình đánh dấu thuốc tăng lực từ trên người anh, tên thuốc đầy đủ là “thuốc tăng lực giúp cô gái xinh như hoa khó có thể chịu được việc nhà nông vất vả”.
Như vậy có phải có ý nghĩa khi mới gặp, Vân Cô Viễn cảm thấy cô yếu ớt không chịu được khổ hay không?
Còn có dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ sau đó nữa, có phải anh cảm thấy mình sẽ bị phơi đen đúng không?
“A Viễn, lúc trước khi mới gặp mặt, anh có ấn tượng gì đối với em?”
Diệc Thanh Thanh không muốn thừa nhận chuyện hơi mất mặt này, cũng muốn tìm ra ít chứng cứ phản bác phỏng đoán này.
Vân Cô Viễn tạm dừng một lát, sắp xếp ngôn ngữ một lúc mới nói:
“Lần đầu tiên gặp anh cảm thấy em rất xinh đẹp, giống y như đóa hoa mềm mại, cảm thấy nếu em xuống nông thôn e rằng sẽ bị mệt khóc, không làm được việc gì. Không nghĩ tới em cứng cỏi giỏi làm việc như vậy, khác hoàn toàn với anh nghĩ, sau đó anh bất tri bất giác bắt đầu chú ý tới em, lại sau đó thì thích.”
“…”
Diệc Thanh Thanh che mặt, suy đoán của cô trở thành sự thật, đoạn này nghe đoạn phía trước là được, dù sao chính là cảm thấy cô yếu ớt, xuống nông thôn sẽ mệt khóc?
Haizz, nếu đồng chí Vân Cô Viễn biết, cô cứng cỏi thì cứng cỏi, thực ra không thể làm được việc gì.
Cái gọi là giỏi làm việc đều là vì cô uống thuốc tăng lực, có một đống sức lực, làm chuyện gì cũng nhẹ nhàng hơn người khác, cho nên mới cho anh loại ảo giác này.
Tuy uống thuốc tăng lực lâu như vậy, cho dù một thời gian không uống sức lực của cô vẫn mạnh hơn ban đầu nhiều, xem như danh xứng với thực.
Nhưng thuốc đều đánh dấu được từ người anh, nguồn gốc là cái nhìn của anh đối với mình.
Chuyện này rất khó chịu, tính ra như vậy, Vân Cô Viễn là bị đáng yêu tương phản do chính anh chế tạo ra hấp dẫn ánh mắt sao?
Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh phức tạp nhìn Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn không cảm nhận được, còn đang suy nghĩ lại lúc mới gặp cô:
“Hơn nữa anh ít khi chú ý một người ngay từ ánh mắt đầu tiên như vậy, càng không chú ý dung mạo của người khác, thực ra lực chú ý ít đặt lên người người khác. Sau này anh cẩn thận suy nghĩ lại, thực ra ngay từ khi mới gặp em anh đã có chút không bình thường, chẳng qua là bản thân anh không biết.
Bởi vì chuyện của cha mẹ anh, thực ra anh không có ý nghĩ gì đối với tình cảm, nhưng Thanh Thanh em đã xông vào trong lòng anh như vậy, ở lúc anh còn chưa biết, sau này càng lún càng sâu, anh mới phát hiện ra.
Anh từng hỏi anh thích em ở điểm nào, nhưng không có đáp án, chính là loại cảm giác phù hợp trong tâm ý, mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa, không có đạo lý.”
Diệc Thanh Thanh lén liếc mắt nhìn cuốn sổ trên bàn, lúc trước khi cô chắc chắn tâm ý của mình, còn liệt kê ưu nhược điểm của anh ra, sao không có nguyên do, không có đạo lý chứ?
Nhưng loại thích không có đạo lý này, thật sự khiến người ta…
Cảm giác quen thuộc lại tới nữa, Diệc Thanh Thanh biết e rằng mặt mình lại đỏ lên.
“Thanh Thanh thì sao? Lần đầu tiên khi em gặp anh, có cảm giác gì?” Vân Cô Viễn hỏi cô.
Diệc Thanh Thanh quyết định nói thật: “Không khác anh lắm.”
“Cảm thấy anh trông thật đẹp trai, nghiêm túc cẩn thận, thích hợp ngồi ở phòng làm việc đọc sách, khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh xuống nông thôn trồng trọt, không nghĩ tới anh…”
Tầm mắt của Diệc Thanh Thanh dịch xuống nhìn ngực, bụng anh, lặng lẽ bổ sung trong lòng: Không nghĩ tới dáng người anh tốt như vậy, làm việc không kém gì cô uống thuốc tăng lực.
Không cho Vân Cô Viễn truy hỏi, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng nói: “Có lẽ trứng vịt đã nấu xong, để em cắt ra, nhanh ăn cơm anh còn phải đến huyện thành mà!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận