Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 248: Động không đáy

Thứ này không giống với gánh nước, lung lay cùng lắm là đổ ra ít nước, bắn lên người cũng không ghê gớm.
Nước phân bắn lên người quá khiến người ta khó chịu.
Rõ ràng là Lư Tiên Tiến không muốn động vào mấy thứ này.
Chỉ thấy anh ta cau mày, hai tay đỡ dây thừng, cố gắng muốn ổn định thùng phân lác lư.
Nhưng mỗi lần thùng phân hơi lay động nghiêng về phía anh ta, anh ta sẽ không nhịn được khom về sau, lực chú ý đều đặt lên thùng, cơ thể không ổn định được càng khỏi phải nói ổn định thùng phân!
Diệc Thanh Thanh liếc thấy giày và ống quần của anh ta đã có màu sắc khả nghi.
Đối với người muốn phụ nữ làm đá kê chân bò lên trên như anh ta, hình tượng bên ngoài là lợi thế duy nhất của anh ta, hiện giờ gánh mấy chuyến, trên cơ bản đã tổn thất gần hết.
Hơn nữa dáng vẻ không gánh nổi này của anh ta cũng không đáng thương trong mắt đám xã viên, mọi người càng thương cho đống phân anh ta làm đổ ra.
Đây là thứ tốt khiến ruộng màu mỡ, đảm bảo cho sản lượng lương thực năm sau, lãng phí một chút thì như xẻo thịt trên tài sản của tập thể mọi người.
“Thanh niên trí thức Lư, cậu cẩn thận một chút, đừng chỉ lo tránh thùng, cần giữ bước chân ổn định trước đã, thùng mới ổn định được. Cậu tránh trái tránh phải như thế, thùng này có thể ổn định được sao? Cậu lại làm như vậy đổ ra nhiều như thế, sẽ bị trừ công điểm đấy, mấy thứ này đều là chất dinh dưỡng cho đất!”
“Sao có hai thùng phân đều có thể gánh như vậy, đúng là Lư Hán Văn, không có một chút bản lĩnh nào, dựa vào mặt có thể ăn cơm no sao?”
“Phân đúng là bẩn một chút, nhưng công việc này không bẩn chút nào, lương thực đều là dựa vào mấy thứ này mới có thể phát triển, có gì phải trốn? Nếu cậu ta vẫn không gánh được như vậy, vẫn nên để cậu ta mỗi lần gánh nửa thùng đi. Nhưng mà như vậy sẽ làm việc nhẹ hơn chúng ta một nửa, công điểm cũng phải ít hơn nửa mới được!”

Lư Tiên Tiến không có bất cứ phản ứng gì đối với những lời này, từ lần đó cố ý khiến bệnh nghiêm trọng, muốn sử dụng khổ nhục kế tranh thủ đồng tình của phụ nữ, nhưng không nhận được kết quả mình muốn, hình như chỉ trong một đêm anh ta trở thành đối tượng bị người người chán ghét.
Không chỉ cả nhà trưởng thôn không cho anh ta vào cửa, ngăn cản Cao Tiểu Hương không cho cô ấy tiếp cận mình, ánh mắt của người trong thôn nhìn anh ta cũng không giống lúc trước.
Còn Vương Linh Linh lúc trước tỏ tình không có kết quả, càng trả hết đồ mình tặng cô ấy trở về, còn nói không biết anh ta có loại ý nghĩ này, mình không có khả năng tiếp nhận, cho nên không thể nhận đồ của anh ta.
Khoảng thời gian trước khi làm việc trên ruộng, vợ trưởng thôn cũng không chiếu cố anh ta nữa, thậm chí trong tối ngoài sáng ngáng chân anh ta.
Nhưng mà anh ta cần vãn hồi Cao Tiểu Hương.
Bên Vương Linh Linh từ chối đã chắc như chém đinh chặt sắt, trong khoảng thời gian này vẫn luôn từ chối không có bất cứ giao lưu gì với anh ta, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào, thậm chí tránh anh ta còn không kịp, khiến anh ta có cảm giác thất bại.
Nhưng mà anh ta cũng biết, có lẽ chỗ Vương Linh Linh không có hi vọng gì, dứt khoát không tiếp tục hao phí tâm lực chỗ cô ấy nữa.
Cho nên hiện giờ Cao Tiểu Hương đã không phải là dự phòng của anh ta, mà là cọng rơm cứu mạng cần thiết cứu vãn.
Tuy cô ấy bị cha mẹ người nhà ngăn cản, nhưng mà dáng vẻ mình nằm trên xe bò ngày đó, vẫn khiến cô ấy đau lòng.
Anh ta hiểu rất rõ tính cách của Cao Tiểu Hương, chỉ cần cho anh ta cơ hội, vẫn có hi vọng vãn hồi.
Nếu không cuộc sống như vậy không biết anh ta phải sống đến khi nào, anh ta thật sự sợ mấy việc dơ bẩn này mài sạch chí khí của mình, bị vây chết ở nơi nghèo khổ như vậy, chuyện này sao có thể khiến anh ta cam tâm?
Tốt xấu gì anh ta cũng là người học cấp 3, cộng thêm vẫn luôn cầm cờ đi trước, sao có thể bị nơi quê mùa này mài sạch chí khí.
“Thanh Thanh!”
Nghe thấy có người ở phía sau gọi cô, Diệc Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai còn có Vương Linh Linh chạy về trước, Trịnh Hiểu Long, Trần Chí Hòa còn có Vân Cô Viễn ở phía sau:
“Sao mọi người đều tới đây?”
“Nghỉ trưa, thấy cô ra ngoài vừa vặn cùng nhau trở về đi vệ sinh, thuận tiện cầm lấy bát, cô làm việc ở nhà ăn thế nào? Thoải mái không?” Lý Mộng Tuyết chạy tới nắm lấy cánh tay của cô.
Bốn đóa Kim Hoa bọn họ hội hợp, lại kiêu ngạo đi thành một hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận