Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 52: Bữa cơm đầu tiên

Bên thanh niên trí thức mới còn đỡ hơn chút, ngoại trừ Lưu Xuân Hạnh và Vương Linh Linh ra, những người khác hôm nay đều ra ngoài ăn một bữa.
Đám thanh niên trí thức cũ ở phía trước không ít người cũng nuốt nước bọt.
Ban ngày lao động đủ mệt mỏi, trở về trong nồi còn chưa có thứ gì, chỉ có thể ngửi mùi thơm đồ ăn người ta nấu.
Những người tâm thái tốt còn có thể ngửi mùi thịt, miệng ăn hồ dán cũng thuận lợi nuốt vào miệng, tâm thái không tốt thì bắt đầu nói linh tinh.
Vương Linh Linh và Lưu Xuân Hạnh kết phường nấu cơm, bếp cũng để ở sảnh ngoài, tiếp xúc nhiều nhất với đám thanh niên trí thức cũ.
Lập tức có người hỏi thăm với bọn họ tình hình thanh niên trí thức mới.
Lưu Xuân Hạnh vốn vì mình hôm nay tính kế không thành, còn mất mấy thứ mà ghi hận Diệc Thanh Thanh, bây giờ lại phải nấu cơm thì tràn ngập oán hận.
Ai bảo Vương Linh Linh không biết nấu cơm, ngay cả nhóm lửa còn cần người dạy.
Lúc trước cô ta vì loại bỏ nghi ngờ trong lòng Vương Linh Linh, trợ giúp cô ấy vừa bỏ tiền lại bỏ lực, lúc này oán trách cũng chỉ có thể chịu đựng, an ủi mình đợi trong nhà Vương Linh Linh gửi thư tới sẽ trả cho cô ta.
Chẳng qua cô ta không miệng lưỡi sắc bén như Diệc Thanh Thanh, giáp mặt không nói lại, lúc này cô không ở đây, chế tạo chút phiền phức cho cô cũng không tệ.
Vì thế nếu có người hỏi tới, cô ta lập tức ngắt đầu bỏ đuôi nói chuyện mượn xe đạp hôm nay.
“Haizz, chỉ vì buổi sáng xây bếp mà chậm trễ, không thể đến huyện thành, buổi chiều lại không kịp, lúc này mới ra cửa mượn. Vốn định nói trở về sẽ mang cho cô ta ít đường đỏ cảm ơn cô ta, không nghĩ tới còn chưa nói ra miệng, cô ta đã từ chối.”
“Còn nói cái gì mà tôi không muốn cho Linh Linh vay tiền mới như vậy, tôi không muốn còn kết nhóm với Linh Linh? Còn không nói câu nào cho cô ấy vay 1 tệ đi gửi thư sao?”
“Cũng may bên công xã còn có hợp tác xã mua bán, nếu không hôm nay không biết phải làm sao bây giờ!”
“Điều kiện nhà cô ta tốt, nhưng cũng không thể đổ oan cho người khác như thế. Hơn nữa trong nhà cô ta chỉ là gia đình công nhân, hôm nay mua nhiều đồ như thế, e rằng trong nhà đưa hết của cải cho cô ta mang đi, không biết người trong nhà cô ta sẽ sống thế nào.”
Mọi người ở đây chỉ có Thang Lan hăng hái nhất:
“Thanh niên trí thức Diệc này là người như vậy sao? Hôm nay khi làm việc tôi còn nghe vợ của đại đội trưởng và vợ trường thôn khen cô ta mà, hóa ra là loại người như thế? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
“Tôi còn ấm ức thay thanh niên trí thức Lưu cô, cùng là thanh niên trí thức, sao cô ta có thể suy đoán ác ý như vậy? Vốn dĩ xuống nông thôn đã đủ khổ, còn không chịu giúp đỡ lẫn nhau, haizz!”
Hai người kẻ xướng người họa, Lữ Chấn Đông luôn ân cần với Thang Lan, ái mộ từ lâu, đương nhiên sinh ra ác cảm với thanh niên trí thức Diệc này.
Thái Xuân Sơn thì không cảm thấy có gì, chỉ đang cân nhắc dung mạo và dáng người của mấy thanh niên trí thức nữ.
Lư Tiên Tiến mới nói chuyện với con gái trưởng thôn một lát vừa trở về chú ý tới thanh niên trí thức Diệc này, hình như trong nhà rất có tiền, không biết có thế hay không.
Bên kia, Triệu Phương và Chu Cường im lặng ăn cơm, bọn họ chỉ quan tâm cuộc sống của mình tốt hơn, không quản người khác quá nhiều.
“Tôi nhớ rõ hôm nay cô hỏi mượn xe tôi trước, tôi còn nói chúng ta không thân! Tuy thanh niên trí thức Diệc nói không cho mượn, tốt xấu gì cũng nói cho các cô bên công xã có hợp tác xã mua bán, sao chỉ nói xấu có mỗi mình cô ấy?”
Vân Cô Viễn đi ra ngoài múc nước không cẩn thận nghe được Lưu Xuân Hạnh bẻ cong sự thật, nói ra một đoạn dài nhất cho tới nay.
Đợi Vân Cô Viễn đến bên ngoài lấy nước xong, lại xuyên qua sảnh ngoài biến mất sau ngõ nhỏ, bầu không khí xấu hổ trong sảnh mới giảm bớt mấy phần.
Thang Lan nói: “Thanh niên trí thức Lưu, những lời thanh niên trí thức kia nói là thật ư? Sao vừa rồi cô không nói?”
Lưu Xuân Hạnh cúi đầu, không biết suy nghĩ gì: “Nhưng cô hỏi là thanh niên trí thức Diệc mà, đương nhiên là tôi không tiện nhắc tới người khác!”
Diệc Thanh Thanh đang há to miệng ăn thịt không biết trận mắt đi mày lại ở sảnh ngoài, nhiệt tình ăn cơm không chịu ảnh hưởng.
Trước khi Vân Cô Viễn vào nhà nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, nghe loáng thoáng được tiếng lẩm nhẩm hát, trong mắt dịu dàng hơn.
Ăn cơm xong rửa bát đũa, nấu nước ấm tắm rửa xong, Diệc Thanh Thanh sớm trèo lên giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận