Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 329: Con lớn tới mấy vẫn là con gái út của mẹ

Diệc Chí Cương ăn một miếng đôi mắt tỏa sáng: “Em gái, tay nghề của em còn cao hơn đầu bếp già ở Tiệm Cơm Quốc Doanh!”
“Đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh là vì tay nghề tốt sao? Đơn thuần là vì nguyên liệu nấu ăn tốt! Có thịt sao có thể không ăn được?” Triệu Hương Lan cảm thấy con gái bà ấy giỏi hơn đầu bếp ở Tiệm Cơm Quốc Doanh: “Đáng tiếc Tiệm Cơm Quốc Doanh không thiếu người, nếu không con dựa vào tay nghề này chắc chắn có thể đi vào!”
“Cương tử, lấy bầu rượu tới cho cha.” Rượu của Diệc Kiến Thiết như bảo bối, chỉ khi có đồ ăn ngon nhất mới lấy ra uống một ly, đây là đại biểu ông ấy tán thành thịt vịt này.
Một bữa cơm ăn xong, Diệc Thanh Thanh hoàn toàn tìm được cảm giác ở nhà.
“Buổi chiều cha mẹ còn phải đến nhà máy làm việc, con ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi. Con cầm lấy chìa khóa tủ phòng mẹ, bên trong có điểm tâm và hạt, muốn ăn gì thì tự mình lấy.” Triệu Hương Lan nhét chìa khóa vào tay cô.
Hôm nay bọn họ chỉ xin nghỉ nửa buổi sáng, ăn cơm trưa xong thì phải vội đến nhà máy làm việc.
Diệc Thanh Thanh gạt đầu: “Con biết rồi mẹ, con không còn là đứa bé nữa, ở nhà mình mà mẹ còn không yên tâm sao?”
“Con lớn tới mấy vẫn là con gái út của mẹ, cho dù mẹ xuống mồ cũng không an tâm.” Triệu Hương Lan véo má Diệc Thanh Thanh, tức giận nói.
Diệc Chí Cương đút Tiểu Tuệ uống sữa bột, lúc này đang lau miệng cho đứa bé nói:
“Mẹ, lát nữa mẹ giúp con ôm Tiểu Tuệ đến nhà thím Mã nhé, con sợ đi lại gặp người kia.”
“Được rồi!” Triệu Hương Lan nói chuyện với con gái mình xong, nhận lấy cháu gái, tiến lên nói chuyện với Diệc Thanh Thanh: “Mau về phòng nghỉ ngơi một lát đi, bọn mẹ đi làm đây!”
Diệc Thanh Thanh tiễn bọn họ, khóa cửa lại, cầm lấy tay nải nhỏ của mình đi vào phòng.
Một phòng nhỏ ngăn cách ra, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, có giường đơn, có bàn học nhỏ, có tủ đựng đồ còn có cửa sổ nhỏ, sáng ngời mà ấm áp.
Trong phòng không nhiễm một hạt bụi, vẫn giữ dáng vẻ khi cô mới đi.
Chăn trên giường có kèm theo hương vị của ánh mặt trời, tủ quần áo ngoại trừ quần áo cũ còn chưa mang tới nông thôn, còn có một chiếc áo bông mới.
Diệc Thanh Thanh vuốt chiếc áo mới kia, trong lòng ấm áp.
Nhân lúc cha mẹ không ở nhà, vừa vặn lấy được kích cỡ quần áo của cha mẹ!
Cô chạy tới phòng ngủ của cha mẹ, quen cửa quen nẻo móc ra thước dây ở chỗ máy may.
Khi còn nhỏ, cô thích lục đông lục tây trong phòng cha mẹ cô nhất, tìm kiếm “kho báu”.
Cầm thước dây, cô bắt đầu đo quần áo giày của cha mẹ.
Đo xong lại để quần áo giày về chỗ cũ.
Cô cũng đo luôn cả số đo của anh trai mình.
Ghi hết số đo vào trong cuốn sổ nhỏ, mang về phòng.
Diệc Thanh Thanh ngồi xe lửa lâu như vậy, thực ra là vì vẫn luôn ngồi một chỗ cho nên hơi buồn bực, thực ra nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, dù sao hiệu quả của thuốc an thần vẫn rất mạnh.
Cho nên buổi chiều cô không định ngủ một giấc.
Mà đóng cửa sổ lại tiến vào không gian nhà tranh của mình, sắp xếp đồ của mình một chút, tính toán trong lòng.
Trong khoảng thời gian cô ở nhà, cô cũng không thể chậm trễ, hơn nữa kế hoạch cũng phải có điều chỉnh.
Nhưng mà về nhà một chuyến cũng không dễ dàng, không thể trốn trong phòng cả ngày học tập như khi ở nông thôn được, nên dành thời gian làm bạn với người nhà, có khả năng chỉ có thể học tập vào buổi tối và buổi sáng.
Ban ngày mà nói, còn phải đi ra ngoài dạo, đánh dấu.
Ở nhà đánh dấu nhẹ nhàng hơn khi ở nông thôn nhiều, càng gần hơn.
Lúc này đương nhiên là phải xem giao diện của hệ thống trước tiên.
Trải qua mấy tháng khắc khổ học tập, cũng khiến giao diện hệ thống của cô thay đổi lớn.
Đầu tiên là điểm đánh dấu.
[Điểm đánh dấu: 82.]
Trong khoảng thời gian này cô ngoại trừ đánh dấu mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn trên người Vân Cô Viễn, trên cơ bản không dùng điểm đánh dấu, hiện giờ điểm đánh dấu của cô đã đạt tới 82 điểm.
Trong này ngoại trừ mỗi ngày 1 điểm đánh dấu ra, còn có 30 điểm là kỹ năng thăng cấp đạt được.
Điểm đánh dấu này hơn phân nửa cô giữ lại để đánh dấu ngân hàng ở huyện Nam Bình.
Mỗi lần đánh dấu điểm đánh dấu ở ngân hàng cần 1 ngày mới thiết lập lại, trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đi đánh dấu một lần, chậm rãi tích cóp tiền, nếu không đợi xuống nông thôn lại 1 tháng mới đến huyện thành đánh dấu 1 lần.
Nếu đánh dấu như vậy, ba năm cũng không kiếm được 1 vạn tệ, sao có thể mua nhà ở Đế Đô?

Bạn cần đăng nhập để bình luận