Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 148: Rừng cây nhỏ phía bắc của huyện thành

“Tivi, 600 tệ, không cần phiếu, nếu cần mua thì đến rừng cây nhỏ ở phía bắc của huyện xem hàng.”
Tiêu Hoa nhíu mày, 600 tệ không cần phiếu ư?
Chẳng lẽ đây là hàng bên chợ đen?
Xưởng dệt cho anh ta tài chính mua sắm là 550 tệ, tivi bên cửa hàng quốc doanh là có giá này, nhưng không cần phiếu mà nói đã rất rẻ, một phiếu tivi 100 tệ cũng có người mua.
Vẻ mặt anh ta không đổi cho tờ giấy vào trong túi.
100 tệ này dễ kiếm hơn nhiều so với lúc trước anh ta dựa vào công việc đầu cơ trục lợi.
Rừng cây ở phía bắc của huyện bên cạnh đường đến tỉnh thành, thường ngày không có người đến chỗ đó.
Diệc Thanh Thanh ở phía xa nhìn thấy anh ta cho tờ giấy vào túi, trong lòng cảm thấy ổn.
Nếu người này không có ý nghĩ gì, đã sớm chán ghét ném giấy đi.
Diệc Thanh Thanh đạp xe rất nhanh đi tới rừng cây trước, giấu xe ở cách xa đường quốc lộ, càng ít người tới bên đó, giấu ở trong bụi cỏ dại.
Sau đó cô lấy áo choàng vải thô và mũ rơm to trong không gian ra.
Đây là tối qua cô làm, cái gọi là áo choàng vải thô thực ra là một miếng vải thô to móc ra hai lỗ nhỏ, có thể coi là đồ.
Cô mặc áo choàng vải thô lên trên người, toàn thân từ trên xuống dưới đều ở bên trong áo choàng, còn đội mũ rơm.
Cô ngồi xổm trong bụi cỏ cách đường quốc lộ không xa đợi mục tiêu tới.
Không lâu sau quả nhiên thấy được bóng dáng Tiêu Hoa.
Anh ta đi không nhanh không chậm, trên mặt không có chút vẻ mặt khác thường.
Phải biết rằng lúc này trái tim của Diệc Thanh Thanh như sắp nhảy vọt ra ngoài, tuy cô đã nghĩ xong, nhưng vẫn không nắm chắc sẽ không có bất ngờ gì xảy ra, dù sao đây là lần đầu tiên lén lút làm chuyện này, không lo lắng mới lạ.
Không thể không nói, tố chất tâm lý của Tiêu Hoa này khá tốt.
Thực ra Tiêu Hoa đã làm nhiều loại chuyện như vậy, trong xưởng cho anh ta dự toán mua sắm, anh ta chỉ cần phụ trách mua đồ về là được, cụ thể tiêu mất bao nhiêu tiền là bản lĩnh của anh ta.
Có khi mang hàng thấp hơn dự toán trở về, còn có thể được lãnh đạo khen ngợi.
Trong xưởng cho dự toán bình thường chính là giá thị trường, làm thế nào có thể thấp hơn chút, cũng chỉ có thể đến chợ đen tìm những món đồ có chút phiền phức, không tiện bán ra.
Mấy thứ này chào giá cao hơn chút nhưng không cần phiếu, anh ta thêm chút tiền vào mua đồ, có thể tiết kiệm được phiếu, sau đó lại bán phiếu đi, cuối cùng còn kiếm được chút ít.
Lúc này nếu tivi là hàng thật, anh ta ít nhất có thể kiếm được 50 tệ, chẳng qua tốn chút thời gian tìm người mua phiếu tivi.
“Khụ!”
Đi vào rừng cây xong, Tiêu Hoa vẫn nhìn thẳng, không nhìn đông nhìn tây, giống y như mục đích rất rõ ràng, không nhìn ra được đang làm chuyện lén lút.
Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ đứng dậy hạ giọng khụ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Tiêu Hoa nhìn thấy cô cả người đều dùng vải chùm kín, khóe miệng run rẩy.
Quá cẩn thận rồi, có không ít người đến chợ đen làm ngụy trang, nhưng không có ai trắng trợn táo bạo chùm toàn thân mình như thế, quá hấp dẫn sự chú ý, bị bắt rất chuẩn.
Diệc Thanh Thanh cũng không ngốc, cô không có đồ hóa trang như nữ chính, cũng không có tóc giả, càng không tiện thay quần áo ở vùng dã ngoại.
Dù sao rừng cây nhỏ này không có người, cô đưa tờ giấy ra ngoài, hẹn gặp ở đây, làm chuyện gì trong lòng hai người đều biết rõ.
Bọn họ biết phải bảo mật chuyện này, che giấu thân phận cũng là bảo mật chuyện này.
Cô che giấu hơi khoa trương cũng không có gì đáng ngại, đạt được mục đích là được.
Áo choàng thật dài kéo trên mặt đất, người khác ngay cả giày của cô thế nào cũng không thấy, còn có mũ trên đỉnh đầu, chiều cao của cô cũng khó phán đoán.
“Tờ giấy?” Tiêu Hoa vẫn mở miệng xác nhận lại lần nữa.
“Ừm…” Diệc Thanh Thanh dẫn anh ta rẽ trái rẽ phải, sau đó dừng bước hạ giọng nói: “Anh đợi ở chỗ này, tôi đi tìm lão đại lấy hàng.”
Tiêu Hoa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy quả nhiên là như vậy, chắc chắn là người của chợ đen, biết anh ta muốn đến tỉnh thành mua tivi cho nhà máy mới liên hệ với anh ta!
Chợ đen tập thể bán đồ đều là như vậy, những người khác ở phía sau cách xa một chút, phái một người tới đây giao dịch, tránh cho nhiều người dọa người ta sợ chạy mất.
Nếu Diệc Thanh Thanh biết anh ta nghĩ như vậy, e rằng sẽ vỗ tay vì năng lực tự phán đoán của anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận