Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 265: Lợn rừng ở khe núi

Khuyết điểm duy nhất chính là vì đảm bảo lợn rừng có thể trăm phần trăm trúng thầu, sau khi đào bẫy xong bọn họ còn phải ra tay dẫn quái, hơi nguy hiểm.
Chẳng qua đến lúc đó lại thêm dây thừng vấp chân ở cánh rừng này, thì có thể cản trở bước chân của lợn rừng, với tốc độ hành động của cô và Vân Cô Viễn, vấn đề chạy không lớn lắm.
Thời gian giữa trưa này muốn đào một cái bẫy có thể vây khốn lợn rừng là không hiện thực, đây là việc làm lâu dài.
Diệc Thanh Thanh cũng biết rõ điểm này.
“A Viễn, buổi chiều em tan làm sớm một chút, có thể tự mình tới đây đào một lát.” Diệc Thanh Thanh đề nghị.
Vân Cô Viễn lắc đầu:
“Không được, nơi này đã sắp ra khỏi phạm vi sau núi, một mình em tới quá nguy hiểm, đợi giữa trưa ngày mai chúng ta cùng nhau tới đây đi. Không vội, con lợn rừng này đã tính toán ở khe núi này trải qua mùa đông, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
Diệc Thanh Thanh thấy biểu cảm của anh còn rất nghiêm túc, nghĩ một lát vẫn đồng ý.
Nguy hiểm thì chưa đến mức, dã thú luôn có ý thức lãnh địa, lực sát thương của lợn rừng thành niên cũng không nhỏ, nơi nó hoạt động có dã thú cỡ lớn khác xác suất không cao.
Chủ yếu là Diệc Thanh Thanh sợ sườn núi to kia, mỗi lần cô đi qua chỗ đó đều cảm thấy râm mát hơn những nơi khác.
Lần trước thời tiết nóng, tuy cảm giác râm mát khiến người ta ớn lạnh nhưng vẫn có chút thoải mái, lúc này vào thu cảm giác không quá tốt lắm.
Khuyết điểm duy nhất của người mang theo ký ức tái thế chính là chuyện này, bởi vì từng đến địa phủ chân chính, cô không bao giờ có thể sử dụng khoa học để làm tê mỏi thần kinh của mình.
Ít nhất quỷ hồn tồn tại, cô đã tự mình nghiệm chứng.
Cho nên gặp phải nơi này cô luôn không khống chế được khiến suy nghĩ của mình bay xa.
Cẩn thận nghĩ lại, phía sau thôn và giữa sau núi cũng có một sườn núi nhỏ, bên đó là nghĩa địa trong thôn, nấm mồ nhiều hơn ở sườn núi khó thấy rất nhiều.
Hôm qua khi đi đào rau dại với đám thím Quế Hoa cô còn đi qua chỗ đó, nhưng cảm giác của cô còn khá tốt.
Nhưng mà ở nghĩa địa của thôn Diệc Thanh Thanh không thấy một đánh dấu nào, sườn núi này thì đánh dấu nhiều ba cái ngay sát nhau.
Biểu hiện ra sườn núi to này không bình thường.
Lần trước đánh dấu ra nắm đất nhiễm máu, giống như là người dân ở đây cho cô cảnh cáo.
Hai người tạm thời đặt công cụ đào bẫy ở nơi này, khi trở về còn nhặt ít cành cây khô, che dụng cụ khác ở đây đi.
Sau đó ai về nhà nấy, trở về phòng mình trước khi tiếng còi làm việc vang lên.
Mấy ngày kế tiếp giữa trưa mỗi ngày Diệc Thanh Thanh đều đến sau núi đào bẫy với Vân Cô Viễn, an toàn là số một, tốc độ đào bẫy của bọn họ rất chậm, làm máy ngày mới xong.
Cuối cùng để cành cây khô, dùng cỏ dại che giấu là gần như xong xuôi.
Nhưng mà chuyện dụ lợn rừng tới thì hôm nay không có thời gian, phải đợi đến ngày mai.
“Giữa trưa hôm nay thím Quế Hoa nói với em, có lẽ buổi chiều hôm nay sẽ thu hoạch xong khoai lang đỏ trồng mùa xuân, chúng em đào rau dại xong thì phải bắt đầu đẩy khoai lang đỏ phơi khô, nhân hai ngày này thời tiết tốt, nhanh chóng phơi khô.
Cho nên có khả năng sẽ đêm làm không nghỉ đến khi kết thúc làm việc, ngày mai có lẽ thời gian làm việc sẽ muộn hơn chút, có lẽ sẽ đẩy đến sau giờ ngọ.
Giữa trưa ngày mai có lẽ nhà ăn tập thể không cung cấp cơm, bữa ngày mai sẽ chuyển tới tối hôm nay, cho nên sáng ngày mai có rảnh chúng ta có thể tới giết lợn rừng.
Diệc Thanh Thanh bàn bạc với Vân Cô Viễn.
Nửa ngày, đủ cho bọn họ vận chuyển lợn rừng đã xử lý xong trở về.
“Vậy buổi tối em có ngủ đủ không?” Vân Cô Viễn hỏi.
Lợn rừng là quan trọng, nhưng anh không muốn cô chậm trễ nghỉ ngơi.
Một tay của Diệc Thanh Thanh vỗ sau lưng anh, một tay vỗ bả vai anh: “Yên tâm đi, đồng chí Vân, chất lượng giấc ngủ của em cũng rất tốt!”
[Cô đánh dấu lên điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn.]
Có viên này, đâu còn sợ không nghỉ ngơi tốt?
Mình dịch thời gian học tập xuống mấy tiếng, đủ cho ngủ no giấc.
Mọi chuyện đều phải cảm ơn đồng chí Vân!
Thứ đánh dấu được từ người anh, có hiệu quả quá tốt!
Vân Cô Viễn bị biểu cảm kiêu ngạo nâng cao cằm của cô chọc cười: “Được, sáng ngày mai nếu em có quầng thâm ở mắt ra ngoài, kế hoạch của chúng ta sẽ đẩy về sâu!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đây là xem thường cô, hay xem thường thuốc viên đánh dấu từ người mình ra?

Bạn cần đăng nhập để bình luận