Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 165: Sao tôi nhìn cô gái này quen mắt như vậy nhỉ

Lý Mộng Tuyết thật sự bị lời ngụy biện của cô ta làm cho cạn lời.
“Lưu Xuân Hạnh, cô biết giả vờ đáng thương như vậy, lúc trước tôi ngốc như thế, cô không trộm đồ của tôi, giả vờ đáng thương với tôi nhiều, nói không chừng tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô im hơi lặng tiếng trộm đồ của tôi, còn giả làm người tốt với tôi, người như vậy quá ghê tởm. Điều kiện nhà chúng tôi tốt hơn cô, nhưng tiền nhà người nào do gió to thổi tới, cô làm như vậy thật sự khiến người ta khinh thường!”
Vương Linh Linh thật sự bị Lưu Xuân Hạnh dạy cho một khóa, đời này nhìn thấy hiểm ác đều là mình cô ta dạy, hóa ra con người còn có thể xấu xa tới mức độ này!
Lưu Xuân Hạnh thấy không có ai nói đỡ cho cô ta, khóc lóc quỳ xuống:
“Tôi cầu xin các người, đừng báo cảnh sát bắt tôi, đi vào sẽ xong đời. Nghe nói mỗi ngày trong ngục giam đều có người chết, đó không phải là nơi người có thể ở, tôi còn chưa tới 20, tôi không muốn tiến vào ngục giam. Tôi, tôi dập đầu với mọi người, tha cho tôi lần này đi, tôi đảm bảo không bao giờ trộm của mọi người nữa!”
Vẻ mặt Tào Chấn Đông không đành lòng: “Trả lại đồ là được, không cần phải làm quá tuyệt tình như vậy đúng không?”
“Tào Chấn Đông, có phải người phụ nữ nào tùy tiện khóc lóc một lát, anh đã cảm thấy đáng thương, muốn giúp một tay hay không? Anh có tư cách gì làm chủ giúp chúng tôi? Người này biết mở khóa, lúc này không đưa cô ta vào tù, sau này người nào có thể an tâm ngủ?” Chu Diễm Hồng mắng anh ta.
“Tôi…” Tào Chấn Đông bị nói mặt đỏ bừng, cũng không dám nói gì nữa, tránh tầm mắt của Lưu Xuân Hạnh.
“Là ai báo cảnh sát? Ăn trộm ở đâu?” Cuối cùng đồng chí công an cũng tới, còn có không ít hương thân đi cùng.
Mọi người cùng chỉ về phía Lưu Xuân Hạnh đang quỳ trên đất khóc lóc: “Cô ta là ăn trộm!”
“Sao tôi nhìn cô gái này quen mắt như vậy nhỉ?” Một công an trong đó nói.
Vương Linh Linh đứng ra:
“Lúc trước tôi bị mất tiền, báo án, lúc ấy từng lục soát túi của cô ta. Cô ta nói là vì không để lộ tiền ra mới nói nhà mình nghèo, chuyện này không giải quyết được gì, lần này cô ta lại ra tay, bắt được cả người lẫn tang vật!”
Triệu Phương và Chu Cường giao chứng cứ cho cảnh sát.
Đồng chí công an cũng bị gạo chọc lỗ, bột mì rải muối làm cho kinh sợ, thanh niên trí thức lần này đều không đơn giản!
Hành động ăn cắp là tội nặng, công an lại vào nhà kiểm tra một lát, tìm kiếm thêm vật chứng.
“Đồng chí công an, không phải tôi làm, là bọn họ cấu kết với nhau để đồ trong phòng tôi.” Lưu Xuân Hạnh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt nhầm người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ người xấu nào. Đi theo chúng tôi đến cục công an một chuyến, chúng tôi sẽ điều tra những chuyện trong quá khứ của cô.” Đồng chí công an cũng không phải ăn chay.
Lưu Xuân Hạnh không cam lòng tới mấy, vẫn bị công an dẫn đi.
“Chậc chậc, thanh niên trí thức năm nay không đơn giản, lúc này mới bao lâu, công an đã tới ba lần, có hai thanh niên trí thức bị đưa vào tù. Tôi thấy người thành phố ấy à, cũng không quý giá hơn dân chúng nông thôn chúng ta là bao.” Ngô Thúy Hoa ở một bên còn không quên nói mát.
“Lần trước khi tôi về nhà mẹ đẻ, bọn họ còn hỏi thăm tôi sao công an lại tới thôn Hưởng Thủy chúng ta như vậy? Đúng là loại người nào cũng có, chơi lưu manh, ăn trộm, may đều là thanh niên trí thức. Thường ngày nhìn thì trắng nõn sạch sẽ, kiêu ngạo, lại làm mấy chuyện gì thế này, đúng là mất mặt.” Chị em tốt của Ngô Thúy Hoa cũng nói.
Diệc Thanh Thanh nghe hai bọn họ trái một câu thanh niên trí thức phải một câu thanh niên trí thức, đôi mắt còn không ngừng liếc chỗ bọn họ, không nhịn được nói:
“Ồ, thím Ngô, chân khỏi rồi à? Tôi nhớ rõ lần trước thím bôi nhọ tôi còn nợ tôi lời xin lỗi trước mặt mọi người, hôm nay tới xin lỗi tôi sao?”
“Tốt tốt tốt, tốt cái rắm, không thấy tôi còn đang chống gậy sao?”
Ngô Thúy Hoa hận đến nghiến răng, chân bà ta bị như vậy là do ai ban tặng trong lòng bà ta còn không rõ lắm sao?
Nhưng hiện giờ bà ta xem như hiểu rõ, chuyện này ở trong mắt người khác chính là bà ta đuối lý, con nhóc chết tiệt kia rất thông minh!
“Vậy thím phải suy ngẫm thật kỹ, chúng cháu đều đang nỗ lực thanh trừ phân chuột trong khu thanh niên trí thức này, cố gắng đạt tới khu thanh niên trí thức chúng cháu ấm áp hài hòa lên. Thôn Hưởng Thủy chúng ta cũng càng không nuông chiều người xấu, nghiêm khắc tuân thủ đạo đức, nghiêm khắc kiềm chế bản thân và khoan dung với người khác mới là lẽ phải. Đương nhiên nếu thím không quản được bản thân, các hương thân ở quê nhà cũng không từ bỏ thím, sẽ sửa đúng giúp thím.” Diệc Thanh Thanh nói với hàm ý sâu xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận