Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 259: Chia cơm

Rốt cuộc hai nồi nước có bao nhiêu quả trứng thành đề tài thảo luận hot nhất giữa trưa hôm nay.
“Chỉ có năm qua trứng, hôm qua khi đào rau dại thanh niên trí thức Tiểu Diệc nhặt được, chỉ có năm quả. À, vỏ trứng còn ở đằng kia, không nhiều một quả không ít một quả! Canh trứng này là chúng tôi nhìn cô ấy làm, là thật!”
Câu nói này, cách một lát thím Quế Hoa và thím Đông Mai sẽ nói một lần.
Diệc Thanh Thanh cũng giống vậy, có người hỏi cô sẽ nói bí quyết quấy trứng thành ra như vậy, món này đơn giản hơn món mì cắt khúc ngày hôm qua nấu nhiều, chỉ nói miệng là mọi người có thể biết cách làm.
Tuy nhiều người vẫn không tin đơn giản như vậy là có thể làm ra canh, nhưng người có lòng nhớ kỹ lời nói của Diệc Thanh Thanh, tính toán trở về thử một lần.
Hiện giờ mỗi nhà có thể nuôi gà, tuy cũng ít, trứng cũng quý giá, nhưng một quả trứng rất nhiều nhà vẫn có thể lấy ra được.
Hơn nữa khoảng thời gian này thu hoạch vụ thu, rất mệt, mỗi nhà đều tìm cách cải thiện đồ ăn, tránh cho để cơ thể mình quá mệt mỏi, đến lúc đó khám bệnh còn mất nhiều tiền.
Đám người ồn ào bánh bao rau dại quá bình thường, muốn Diệc Thanh Thanh biểu hiện một chút nhìn thấy nồi canh này cũng câm miệng.
Cho dù chỉ có năm quả trứng, nhưng bát canh trứng múc vào bát mọi người, mỗi lần uống một ngụm đều kèm theo vị trứng.
Lý Mộng Tuyết xem như là người bình tĩnh nhất khi thấy món canh này, tiệm cơm đời sau vì tiết kiệm chi phí, không phải cũng thích nấu món canh trứng như vậy sao?
Nhưng mà cô ấy chỉ từng uống, không biết cụ thể làm thế nào.
Nhưng mà bánh bao rau dại khiến cô ấy mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy món này, cho dù là nguyên thân lúc trước cũng chỉ ở thành phố, không có ký ức ăn món này.
Nhân lúc còn nóng ăn, nếu cắn miếng to còn cảm thấy hơi nghẹn, đâu ngon bằng làm bằng bột mì lúa mạch, mềm xốp, cắn một miếng to, trong miệng nhai hai cái là hết hơn nửa, rất dễ nuốt.
Bánh bao rau dại này không có canh trứng, cô ấy cảm thấy không nuốt nổi.
Xới cơm xong, Diệc Thanh Thanh bưng hai cái bát đậy nắp ra.
Mấy người cùng nhau về khu thanh niên trí thức, đợi trên đường về không có người ngoài, Diệc Thanh Thanh đi chậm mấy bước, đi tới bên cạnh Vân Cô Viễn:
“A Viễn, anh ăn hai cái bánh bao rau dại no không? Chỗ em có cầm thêm một cái, anh muốn không?”
Cô mở nắp bát bên trái ra, lộ ra ba cái bánh bao rau dại.
Bản thân Diệc Thanh Thanh ăn hai cái là có thể no, giữa trưa khi phát bánh bao rau dại cho trong đội, đều là người lớn hai cái, trẻ nhỏ một cái, đối với nữ đồng chí mà nói đã là rất nhiều, nhưng nam đồng chí thì hơi ít, chỉ có thể lửng dạ.
“Muốn!” Vân Cô Viễn dùng nách kẹp bát mình, cầm một cái bánh bao rau dại từ chỗ Diệc Thanh Thanh.
Anh biết một số đàn ông trong đội trở về, người phụ nữ trong nhà sẽ đưa ít đồ ăn cho bọn họ.
Hiện giờ anh cũng có!
“Còn có canh này nữa, em múc một bát to, cũng có thể cho anh một ít.” Diệc Thanh Thanh lại nói.
Cô làm “dì nhà ăn” được thêm phúc lợi, bản thân có chút không tiêu thụ nổi, hôm qua nghe Trịnh Hiểu Long nói không ăn no, cô mới nghĩ tới mình ăn không hết, còn có thể cho Vân Cô Viễn.
“Được.” Vân Cô Viễn dứt khoát đồng ý.
Bánh bao rau dại và canh chỉ là phụ, quan trọng là Thanh Thanh quan tâm anh, quá khiến anh mê muội.
“Nấu cơm ở nhà ăn mọi người đều lấy nhiều hơn cho mình, em không lấy thì không tốt, sau này làm phiền A Viễn tiêu diệt giúp em, tránh lãng phí!”
Diệc Thanh Thanh sợ cho anh nhiều lần khiến anh có gánh nặng tâm lý, mới nói như vậy.
Thông thường cho dù là mình dạy anh nấu cơm, hay là hai người cùng nhau nấu cơm, Vân Cô Viễn chưa bao giờ chiếm tiện nghi của cô, thậm chí luôn tìm mọi cách đưa nhiều đồ hơn, làm việc giúp cô nhiều hơn.
Cô biết anh không phải là người yên tâm thoải mái chiếm tiện nghi.
Trịnh Hiểu Long ở bên cạnh nhìn chằm chằm bánh bao rau dại và canh trứng tràn ngập tình yêu trong tay Vân Cô Viễn, thở dài một hơi.
Anh ta chua xót!
Lý Mộng Tuyết đang hóng CP nghe Trịnh Hiểu Long thở dài, nhìn anh ta một cái, thấy anh ta nhìn chằm chằm bánh bao rau dại của người:
“Em cũng không ăn hết, cho anh cái này! Nhưng mà canh thì không được.”
Không phải là cô ấy không ăn hết, là chê món này quá khó ăn, tính toán sau khi trở về lại ăn món khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận