Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 389: Năm 76

Cô không nhịn được nghĩ.
Tuy năm nay có vẻ gian nan hơn chút, cũng may đây là hắc ám cuối cùng trước sáng sớm, cô cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đến sáng sớm mới được!
Diệc Thanh Thanh phủi bụi trên tay, về phòng múc gáo nước bắt đầu rửa sạch sẽ tay, rồi nhìn kỹ giao diện hệ thống của mình.
[Công đức: 61.]
[Điểm đánh dấu: 621.]
[Kỹ năng: Trù nghệ cấp 4-3%, chế nhang cấp 3-58%, xếp giấy cấp 3-56%, trung y cấp 2-82%, thi đại học cấp 3-96%, nhạc cụ cấp 2-88%, hội họa cấp 2-92%, thư pháp cấp 2-93%, ngoại ngữ cấp 2-95%, gieo trồng cấp 2-88%, săn thú cấp 2-92%, may cấp 2-68%, chế tạo đồ gỗ cấp 1-8%.]
Gia tăng công đức là năm nay cô tế bái chậm rãi tích cóp được.
Không phải lần nào cũng có, nhưng nhiều lần như vậy cô cũng chậm rãi ngộ ra được đạo lý, đơn thuần là làm việc thiện càng dễ nhận được công đức.
Điểm đánh dấu cũng tăng lên nhiều, ngoại trừ khi đạt được công đức khen thưởng điểm đánh dấu, trong đó còn có một khoản đến từ kỹ năng trù nghệ của cô.
Mấy tháng trước, kỹ năng trù nghệ của cô đột phá cấp 4.
Sau khi tới cấp 3, tuy rằng khó học, tiến bộ thong thả, nhưng một khi dựa vào nỗ lực của mình đạt tới cấp 4, khen thưởng cũng không phải như thăng cấp 2 lên cấp 3 có thể so sánh, khen thưởng đạt tận 100 điểm đánh dấu.
Diệc Thanh Thanh cũng dần thăm dò rõ ràng quy tắc khen thưởng điểm đánh dấu khi kỹ năng thăng cấp.
Nếu cô dùng điểm đánh dấu thăng cấp kỹ năng mà nói, thì không có khen thưởng điểm đánh dấu.
Nhưng nếu cô tự mình học tập thăng cấp, điểm đánh dấu cần để thăng cấp sẽ thành khen thưởng cho cô.
Khi thăng cấp 2 là 5 điểm, cấp 3 là 10 điểm, cấp 4 là 100 điểm, mà cấp 5 là 1000 điểm.
Lại sau đó thăng cấp 6 thì cô không biết, nhưng nhìn tình hình này, nói không chừng phải 1 vạn điểm, khiến cô có chút chờ mong.
Một năm rưỡi này chỉ có kỹ năng trù nghệ thăng cấp, kỹ năng khác đều chưa đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp, nhưng mà lại có mấy kỹ năng tiến độ đạt tới 80-90%, cách thăng cấp không xa.
Hiện giờ đã cuối tháng 12, có thẻ tăng tốc thời gian, sau này nỗ lực thêm chút nữa, ăn tết về nhà cũng còn một thời gian nữa, muộn nhất năm sau có thể lục tục thăng cấp, đến lúc đó là mùa nhận điểm đánh dấu.
Hiện giờ cô hoàn toàn không cần lo lắng sang năm trước khi trở về thành phố không gom đủ 1000 điểm đánh dấu thăng cấp kỹ năng không gian tùy thân.
Một chuyện khác là tiền tiết kiệm của cô, năm trước khi cô về nhà cũng giống năm kia liên tục đánh dấu ở ngân hàng một tháng, cộng thêm đêm giao thừa đúng giờ đánh dấu phần quà lớn nhận được tiền mừng, tiền tiết kiệm của cô gấp đôi năm trước, đã có 23.830 tệ.
Trong phần quà mừng năm mới này, đồ vật không khác gì năm kia lắm, có tiền có phiếu, nhưng mà dụng cụ liên quan tới kỹ năng đã không còn, thay vào đó là nguyên liệu càng liên quan, đúng là thứ cô đang cần.
Nếu không có những nguyên liệu này, tế bái năm nay cô đã không có nhiều sản phẩm xếp giấy như thế.
Lại học thêm nửa buổi tối, buổi sáng ăn cơm xong, một lát sau khoảng 9 giờ, Diệc Thanh Thanh xắn tay áo đến phòng Lý Mộng Tuyết bên cạnh.
Những người khác cũng lục tục tụ tập ở đây, sắp tới Nguyên Đán, bọn họ muốn thảo luận xem Nguyên Đán năm nay sẽ ăn gì, chuẩn bị vật tư gì.
Đợi ăn Nguyên Đán với bọn họ xong, Diệc Thanh Thanh sẽ cùng Vương Linh Linh, còn có Tạ Thế Diễn ngồi xe lửa về nhà ăn tết.
Đợi mọi người tới đủ, ngồi trên giường đất, Lý Mộng Tuyết đột nhiên ho nhẹ một tiếng, thả ra quả bom hạng nặng.
“Nguyên Đán năm nay, đối tượng của tôi cũng sẽ tới ăn cùng chúng ta.”
Tiền Lai Lai đang suy nghĩ năm nay ăn ngon gì choáng váng.
Vương Linh Linh cũng kinh ngạc nhìn Lý Mộng Tuyết.
Chỉ có Diệc Thanh Thanh đã sớm thông qua cuốn sách màu vàng nắm giữ được tiến triển tình yêu mới của Lý Mộng Tuyết, nhưng mà lúc này cô cũng biểu hiện vô cùng kinh ngạc:
“Đối tượng? Đối tượng ở đâu ra thế?”
“Khụ, mọi người cũng quen, chính là cháu trai của trưởng thôn, Cao Ứng Hòa.” Dưới ánh mắt như sói như hổ của đám chị em tốt, không hiểu sao Lý Mộng Tuyết lại thấy hơi chột dạ, vội nói: “Trước đó không lâu anh ấy mới thổ lộ tâm tư với tôi, tôi cũng mới đồng ý với anh ấy được mấy ngày, khi Nguyên Đán giới thiệu cho các cô làm quen chút.”
“Hai người quen nhau từ khi nào? Bình thường không thấy hai người ở chung mà?” Tiền Lai Lai xắn tay áo lên: “Nhanh lên, khai thật ra, nếu không tôi đại biểu cho tổ chức trừng phạt cô!”
“Là năm kia, buổi tối khi tôi từ huyện thành trở về, bị mấy người xấu kia theo dõi, không phải là Ứng Hòa cứu tôi sao? Khi đó đã quen, các cô cũng biết mà!” Lý Mộng Tuyết cười mỉa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận