Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 59: Thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng là nghiêm túc

Chẳng trách tới cấp 3 – 72%, là kỹ năng hạn mức cao nhất trước mắt của cô.
Diệc Thanh Thanh không có chọn lựa đầu tiên trong những cây lương thực này, mấy cây này đều là đại đội cùng nhau trồng, cho dù cô không quá hiểu biết, cũng có thể trồng theo mọi người, hiện giờ quan trọng nhất là đất phần trăm của cô.
Cô chọn trong đống rau này, lựa chọn đầu tiên là ớt xanh cay cô rất thích ăn, vừa vặn là tháng 7 rất thích hợp trồng.
Sau đó trước mặt xuất hiện mảnh đất rắn chắc.
Mấy bác nông dân xới đất bắt đầu dạy cô, từng bước một, giảng nội dung gieo trồng ớt cay qua các thời kỳ cho cô nghe, vừa giảng vừa làm mẫu.
Những hạt ớt được rắc lên nhanh chóng nảy mầm theo lời bác nông dân nói, sau đó trồng riêng ra, lại nhanh chóng phát triển.
Chỉ một lát buổi trưa, Diệc Thanh Thanh đã thấy được cách gieo giống ươm giống đến quá trình trưởng thành của cây ớt.
Tuy chủ yếu là bác nông dân làm, cô chỉ nhìn, còn chưa tự mình ra tay, nhưng như vậy sinh động hơn nghe người ta nói nhiều.
Cứ nhìn như vậy một lát và ghi chép lại, cô có thể thử ở đất phần trăm của mình, có khả năng không trồng ra tốt như bác nông dân, nhưng ít ra không cần lo lắng không trồng sống được.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối chương trình học của Diệc Thanh Thanh ngoại trừ kỹ năng thi đại học còn thêm kỹ năng gieo trồng.
Dựa theo sắp xếp của cô, vừa vặn có thể tăng kỹ năng thi đại tới cấp 2 trước khi trong đội nghỉ lần tới, đồng thời xem hết chương trình kỹ năng trồng các loại rau một lần, tìm hiểu lưu trình cơ bản.
Ngay cả ban ngày mọi người nghỉ ngơi giữa giờ, cô cũng cầm cuốn sổ nhỏ và bút, ghi chép nội dung gieo trồng mình học tối qua vào cuốn sổ nhỏ, như vậy đến lúc đó thực sự gieo trồng cũng tiện hơn một chút.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng là nghiêm túc, loại chuyện như vậy cô ấy còn dùng vở ghi chép lại, còn nói trồng trọt cũng là một môn học vấn! Đây mới là xuống nông thôn học tập chứ, không phải tới kéo chân sau.” Có thím tiểu đội 4 nhìn Lưu Xuân Hạnh kéo chân sau cả đội âm dương quái khí nói.
“Còn không phải sao, công điểm này là của người ta, chúng ta không quản được, nhưng chậm trễ mọi người bàn giao công việc thì không tốt.” Cũng có người trong tiểu đội 5 nói.
Hai ngày nay, mấy thím ở hai tiểu đội này bất mãn nhất.
Lúc trước tổ bọn họ không có thanh niên trí thức nữ, lúc này thêm người, nếu không có người nổi bật hơn trong lòng bọn họ còn dễ chịu một chút, lúc này có thanh niên trí thức Tiểu Diệc hiếu học ở phía trước, mình không làm được thì chia việc cho người khác như thanh niên trí thức Lý ấy.
Ngay cả thanh niên trí thức Tiền ở tổ 3 cũng tiến bộ rõ rệt, làm chậm cũng biết bày ra gương mặt tươi cười.
Hai thanh niên trí thức mới trong tổ mình làm chậm, còn luyến tiếc phân công cho người khác giúp đỡ đúng là chướng mắt.
Một người được nuông chiều từ bé, thúc giục thế nào cũng không nhanh được, một người khác thì mỗi ngày gương mặt như khổ qua, giống y như ai bắt nạt cô ta.
Dáng vẻ này không có chút tác dụng gì đối với mấy thím hơn nữa cũng không đẹp bằng Thang Lan ở tiểu đội 7, ngay cả thanh niên trí thức Thái trong tiểu đội cũng không để ý tới cô ta.
“Chỉ biết làm bộ làm tịch.” Lưu Xuân Hạnh cúi đầu căm giận nói.
Nhưng không dám nói lớn tiếng, sợ bị người khác nghe thấy được.
Nằm ngoài dự kiến của Diệc Thanh Thanh, bên thanh niên trí thức nam làm giỏi nhất là Vân Cô Viễn.
Khi nghe được đám thím Quế Hoa tán gẫu chuyện này Diệc Thanh Thanh khiếp sợ.
Thuốc tăng lực vẫn còn đủ dùng, trong khoảng thời gian này cô không chú ý tới Vân Cô Viễn lắm.
Bận làm việc hay là bận bên đất phần trăm, hoặc là đóng cửa trong phòng luyện kỹ năng.
Tuy ở đối diện, mấy ngày nay đều không nói một câu.

“Ngày mai có máy kéo của công xã đến trong huyện, cố gắng một chút, buổi sáng làm việc xong trong đội sẽ cho nghỉ ba ngày rưỡi.” Hôm nay khi làm việc, đại đội trưởng Triệu Hữu Điền nhiều lời một câu.
Mấy ngày trước các hương thân tính ngày, đoán là mấy ngày này, lúc này nhận được tin chính xác, cả buổi sáng đề tài của mọi người đều là ngày mai kịp họp chợ hay không, họp chợ sẽ đi làm gì.
Mua đồ chiếm đa số, còn có con trai con gái đi làm trong huyện thành, muốn đi đưa ít đồ ăn.
Bên thanh niên trí thức càng thêm náo nhiệt hơn.
Bởi vì biết thanh niên trí thức từ thành phố tới, tiền giấy vẫn nhiều hơn người nhà quê một chút.
Thím Quế Hoa cũng hỏi Diệc Thanh Thanh:
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, hôm kia cháu nói đồ mẹ cháu gửi tới có lẽ tới rồi, e rằng ngày mai đi lấy đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận