Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 465: Cảm giác an toàn

Hiện giờ đang học chuyên ngành lâm sàng của đại học Đế Đô, tương lai có lẽ sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa.
Thanh Thanh là cô gái vô cùng ưu tú, vô cùng ấm áp, cô ấy giống như ánh mặt trời hấp dẫn con, là con không khống chế được thích của mình, để cô ấy phát hiện được.
Nhưng mà cô ấy vẫn luôn biết rõ mục tiêu của mình, chúng con ước hẹn cùng tiến bộ, cuối cùng cũng đợi được ánh rạng đông khôi phục thi đại học, hoàn thành lý tưởng thi đỗ đại học.
Tuy điều kiện của bản thân con không tốt, không có gia thế tốt, cũng không có người nhà để giúp đỡ, nhưng con vẫn mong muốn hai người cho phép con hẹn hò với Thanh Thanh!
Cho con một ít thời gian, con đảm bảo sẽ dựa vào bản thân cho Thanh Thanh một cuộc sống tốt đẹp, trước sau như một đối với cô ấy, khiến cô ấy cả đời hạnh phúc an khang, bình an trôi chảy.
Trong giai đoạn hẹn hò, con đảm bảo sẽ không làm hành động gì không phù hợp với lễ pháp, bảo vệ cô ấy thật tốt, mãi đến khi con được cha mẹ tán thành và chúc phúc, cầu thú được Thanh Thanh mới thôi.
Khi nghỉ đông ăn tết, con sẽ tự mình tới cửa thăm hỏi, tiếp nhận khảo sát của hai người!
Vân Cô Viễn, ngày 16 tháng 2 năm 1978.”
Nghe Vân Cô Viễn đọc thư, trái tim thấp thỏm của Diệc Thanh Thanh dần bình tĩnh an ổn lại, bỗng nhiên không còn lo lắng mẹ già cô không đồng ý.
Lá thư này mang tới cho cô cảm giác an toàn rất mạnh.
Có lẽ chính là người này rất thích cô, muốn kết hôn với cô, ở bên nhau cả đời, cho dù trong nhà không đồng ý anh cũng sẽ cùng mình đối mặt với khó khăn, tuyệt đối không để cô tiến về trước một mình, rất quý trọng cảm giác an toàn của cô.
“Thanh Thanh, gia đình anh thực sự không tốt, còn có nhiều khuyết điểm, nhưng những lời anh đảm bảo trong thư đều rất nghiêm túc, anh hi vọng có thể có gia đình nhỏ với em.”
Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
“Anh có khuyết điểm gì? Sao em không biết?” Diệc Thanh Thanh hỏi ngược lại, những lời này là những lời chân thật trong lòng cô.
Cô đã vắt hết óc suy nghĩ, vẫn chưa tìm được chút khuyết điểm nào từ trên người anh.
Nếu không lúc tróc cô đã không đến mức liệt kê một đống xong, lựa chọn lập tức thẳng thắn với anh.
“Anh không có gia đình đầy đủ, không có người nhà, không khác gì cô nhi lắm. Mà em có cha mẹ, anh trai yêu em, em sinh trưởng ở dưới ánh mặt trời, mà anh…” Vân Cô Viễn cúi đầu, gia đình anh như vậy không xứng với cô.
“Chẳng lẽ như vậy không phải là ưu điểm sao?” Diệc Thanh Thanh nói.
Kiếp trước xem nhiều tiết mục tình yêu và hôn nhân như vậy, gia đình đơn thân đúng là sẽ giảm điểm, nhưng cô nhi tuyệt đối được thêm điểm.
Tuy mẹ của Vân Cô Viễn còn sống, nhưng không có liên lạc gì, đúng là không khác gì cô nhi lắm.
Nhìn Vân Cô Viễn từ trước tới nay vẫn luôn thông minh trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Diệc Thanh Thanh giơ tay tính với anh;
“Anh xem nhé, anh không có cha mẹ, khi em thực sự gả cho anh, thì không cần lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cũng không cần đi tiếp xúc với thân thích của người nhà anh, đỡ phiền phức hơn nhiều. Không chỉ có chuyện này, ngày lễ ngày tết, em cũng không cần theo anh về nhà anh ăn tết, chúng ta hoàn toàn có thể về nhà em, như vậy thời gian em làm bạn với người nhà cũng tăng lên, thật tốt…”
Vân Cô Viễn chưa bao giờ biết, vậy mà không có người nhà cũng là ưu điểm, cô không chê chút nào.
Khi cô tràn ngập ý cười vươn ngón tay đếm những giả thiết khi gả cho anh, chút tự ti cuối cùng của gia đình mang tới cho anh chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói.
Diệc Thanh Thanh nói xong, phát hiện Vân Cô Viễn mãi mà không đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy anh dùng ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta chết chìm nhìn chằm chằm cô.
“A Viễn, có người từng nói với anh không, đôi mắt của anh thực sự rất câu người?” Diệc Thanh Thanh không nhịn được nói.
Trí nhớ của cô tốt, những lời Vân Cô Viễn viết ở trong thư, trước khi cưới cô đều không làm chuyện gì trái với lễ pháp cô đều nhớ rõ ràng.
Người này đúng là dễ kiêu ngạo, có câu nói lúc trước, cô không trêu chọc người nào đó sẽ cảm thấy tim ngứa ngáy!
Vân Cô Viễn trốn tránh rời mắt đi: “Anh không chỉ câu người, còn biết câu hồn!”
Diệc Thanh Thanh cười ha ha: “Câu người thì em thừa nhận, câu hồn thì quá khoa trương rồi!”
Anh cho rằng mình là quỷ sai à!
Diệc Thanh Thanh cô từng gặp Diêm Quân, còn bị quỷ sai dẫn đi nhận khen thưởng!
Vân Cô Viễn lắc đầu:
“Ngoại trừ chuyện này, trong thư anh nói anh có thủ đoạn mưu sinh, cũng là khuyết điểm đứng đầu, anh lo lắng em không tiếp nhận được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận