Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 366: Nhỡ đâu là cô ấy hiểu lầm, thì quá xấu hổ

Ngày này cũng là sinh nhật của Vân Cô Viễn, Diệc Thanh Thanh suy nghĩ vẫn nên làm cho anh đôi giày, khi xuống ruộng làm việc giày thoải mái rất quan trọng.
Cô đi theo bà Hoa học may, am hiểu nhất là làm giày.
Tổng kết thu hoạch hơn một tháng, lại sắp xếp mọi chuyện cần làm cho tháng sau một lần, trong lòng đã có tính toán, Diệc Thanh Thanh mới an tâm ngủ.
Sáng sớm, bên ngoài khu thanh niên trí thức, bảy chiếc xe đạp xếp thành hàng, đi từ trên đường nhỏ xuống, khi tới đường lớn lại là tốp năm tốp ba đi cùng nhau.
Trịnh Hiểu Long đi rồi, phân đội nhỏ của bọn họ vẫn là bảy người, thêm một người là đồng chí Tạ Thế Diễn lấy cớ trong nhà ra lệnh, muốn chăm sóc Vương Linh Linh.
Cuối cùng Vương Linh Linh vẫn không hỏi thẳng Tạ Thế Diễn có phải thích cô ấy hay không.
Nhỡ đâu là cô ấy hiểu lầm, thì quá xấu hổ.
Nhỡ đâu không phải hiểu lầm, cô ấy cũng không biết nên đối mặt với anh ta thế nào, càng xấu hổ.
Vương Linh Linh chính là một con đà điểu trong tình cảm, cô ấy quyết định giao mọi thứ cho thời gian.
Người nào đó tìm lý do đường hoàng như vậy, đơn giản là anh ta nguyện ý chăm sóc thì chăm sóc đi.
Vì thế hiện giờ tuy bốn đóa Kim Hoa chưa có một đôi chính thức ở bên nhau, nhưng có ba đóa hoa có người ái muội, chỉ có đồng chí Đại Kim Hoa sau khi thất tình thì nghiện kiếm tiền.
Theo Diệc Thanh Thanh quan sát, hai tháng này có lẽ Lý Mộng Tuyết đã phát triển xong.
Hiện giờ mỗi tháng khi nghỉ, cô ấy không còn đi sớm về trễ ngâm mình ở huyện thành.
Mà giống với đám Diệc Thanh Thanh, ngày đầu tiên nghỉ đến huyện thành, buổi sáng lấy hàng hóa ra là được, giữa trưa cùng bọn họ ăn bữa cơm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, buổi chiều cùng nhau trở về.
Không còn mệt mỏi như trước nữa, tốc độ kiếm tiền thì không chậm bao nhiêu.
Hôm nay tới huyện thành vẫn giống như trước, mọi người tạm tách ra đi bận chuyện của mình.
Diệc Thanh Thanh ôm tâm trạng sắp trở thành hộ vạn nguyên nên sốt ruột, đến cửa ngân hàng đánh dấu.
[Đánh dấu ở ngân hàng huyện Thiết Lĩnh, nhận được 300 nhân dân tệ.]
Tiền đánh dấu ra được được cô cho luôn vào trong rương, hiện giờ bên trong đã có 10.150 tệ.
Hộ vạn nguyên thời đại này, có thể so được với phú ông trăm vạn đời sau.
Có tiền thì càng tự tin hơn, tâm trạng Diệc Thanh Thanh rất tốt đi mua vật tư cho tháng sau, cuối cùng mới đến bưu cục gửi thư và đồ.
Khi ăn tết trở về đã để lộ với người trong nhà tay nghề nấu nướng của mình và có năng lực lên núi bắt được con mồi, năm nay gửi đồ cũng không cần băn khoăn như năm trước.
Không chỉ có Diệc Thanh Thanh gửi đồ về nhà, mỗi tháng trong nhà cũng sẽ gửi thư và đồ tới cho cô.
Trong túi đồ không phải là đồ đặc biệt, có đôi khi là rau muối trong nhà, có đôi khi là vải dệt mới mẹ cô mua hay quần áo mới mẹ làm cho cô.
Vốn dĩ nói mình có tiền nhuận bút, cũng có thể lên núi kiếm được thịt, không cần trong nhà gửi tiền giấy tới cho cô, nhưng trong túi không nhiều tiền lắm, lần nào vẫn sẽ có ít phiếu.
Nếu không tính món quà lớn mừng năm mới, những thứ này đều là thứ cô cần, có thể thấy trong nhà vẫn luôn suy nghĩ cẩn thận cho cô.
Cô vẫn giống như thường ngày, cầm túi đồ trong nhà gửi tới mở ở bậc thang cửa bưu cục trước, đọc thư xong lại viết thêm vào thư mình viết trước, sau đó mới gửi đi.
Từ năm nay, mỗi tháng trong nhà gửi thư phần lớn đều là kể tình hình trong nhà, hay là hỏi tình hình hiện giờ của cô, sau đó phần lớn là mẹ cô tìm kiếm vợ cho anh trai cô.
Mẹ cô nói hoa mỹ chính là, muốn khiến cô có thêm kiến thức, đánh bóng đôi mắt mình.
Những chuyện này đều được mẹ cô cho vào phạm vi suy xét, nhưng trải qua nhiều lần thăm hỏi đều loại bỏ.
Toàn bộ hành trình anh trai cô không gặp được đám “đối tượng xem mắt”, là do đủ loại vấn đề gia đình, tính cách.
Mẹ cô tìm cũng phần lớn là người phụ nữ từng kết hôn, những chuyện từng trải qua thực sự phức tạp.
Hơn nữa mẹ cô viết rõ quan sát ra nguyên nhân rồi từ bỏ, thực sự khiến Diệc Thanh Thanh mở rộng tầm mắt, giống y như đọc tiểu thuyết.
Lần này trong thư, lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh thấy bà ấy khen một người không dứt miệng, người này không phải là trải qua giới thiệu, mà là mẹ cô đến xưởng tìm cha gặp được.
“Cô gái kia vô cùng xinh đẹp, ở trong nhà xưởng toàn đàn ông và mùi dầu máy đúng là bắt mắt, có người nói linh tinh về cô ấy, nói cô ấy là hồ ly tinh. Nhưng mà một cô gái như cô ấy, dựa vào bản lĩnh của mình lên làm đại sư phụ, thực sự mạnh hơn nhiều đàn ông nhiều. Mẹ thấy bọn họ là ghen tị, hồ ly tinh đâu có bản lĩnh ấy? Người xinh đẹp sẽ dễ bị người ta ghen ghét, giống y như mẹ lúc trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận