Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 147: Sao cái tên này nghe quen như vậy?

“Ồ, đó là con trai của thím à, trông tuấn tú lịch sự thật, tên là gì thế ạ?”
Biểu cảm Diệc Thanh Thanh nghiêm túc, còn có chút khoa trương.
Đối tượng gì đó thì thôi, nhưng tin tức vẫn phải hỏi thăm!
Vừa nhìn thím này là biết rất tự hào về con trai mình, chắc chắn bà ta thích nghe khen con trai mình, thích nghe thì có thể thổ lộ rất nhiều thứ, cô cũng muốn xem có cơ hội hay không.
Đây đều là tư thế học bát quái với mấy thím trong tổ, vô cùng bình dân, bình thường có người nói như vậy, người được khen sẽ tràn ngập hứng thú nói chuyện hết.
Tuy thím Tào này cảm thấy những lời Diệc Thanh Thanh nói hơi kỳ lạ, giống y như hai chị em đang nói chuyện với nhau, nhưng người ta khen con trai bà ta, vậy phải khiến người ta thấy rõ con trai bà ta ưu tú cỡ nào.
“Tôi họ Tào, con trai tôi tên Tiêu Hoa, tuy chỉ tốt nghiệp cấp 2, nhưng thằng bé dựa vào bản thân tự mình thi đỗ vào phòng thu mua của xưởng dệt, một tháng 20 tệ tiền lương! Hơn nữa được coi trọng nhất trong khoa bọn họ, thường xuyên lấy được tiền thưởng!”
Tiêu Hoa?
Sao cái tên này nghe quen như vậy?
Cô xuyên qua tới mới gặp bao nhiêu người?
Có thể khiến cô cảm thấy quen thuộc, chỉ có một khả năng từng xuất hiện trong sách.
Má ơi, Tiêu Hoa này không phải là tuyến đầu tiên dưới phát triển sau này của nữ chính sao?
Giai đoạn đầu nữ chính đều là tự mình lấy đồ đưa tới chợ đen bán, sau này cô ấy cảm thấy làm như vậy hiệu suất quá thấp, nên đặc biệt kết giao nhân mạch, tìm những người lượn lờ bên chợ đen muốn kiếm tiền.
Khiến bọn họ làm lái buôn hai bên, qua tay kiếm một khoản.
Tuy làm như vậy lợi nhuận của nữ chính sẽ ít đi, nhưng phí thời gian không cao như vậy.
Làm quen dần, cô ấy có thể một lần tới huyện thành thì cung cấp lượng lớn hàng hóa cho bọn họ, kiếm một khoản lớn, cũng không cần luôn đến chợ đen ngồi xổm, thường xuyên bị người ta theo dõi, lo lắng đề phòng.
Tiêu Hoa này chính là một tuyến dưới phát triển ban đầu của cô ấy.
Nhưng mà lúc ấy người nọ căn bản không phải nhân viên thu mua ở xưởng dệt gì đó, ăn không ngồi rồi, mỗi ngày trà trộn chợ đen, nhưng người khá thông minh.
Bản thân không có nguồn cung cấp, đều thông qua hiểu biết đối với chợ đen, mua thấp bán cao kiếm ít tiền.
Cũng vì nữ chính lấy vật tư tương đối hiếm lạ, anh ta mới bắt đầu tiếp xúc với nữ chính, muốn nghe nguồn cung cấp của cô ấy, không nghĩ tới nữ chính nói có thể cung cấp một phần nguồn cung cấp cho anh ta.
Nữ chính vì an toàn ngụy trang thành mình cũng là một thành viên trong đường dây này, hư cấu ra một tổ chức lớn.
Nếu người này có lớp học đứng đắn, sao có thể mỗi ngày ngồi xổm ở chợ đen?
Không thích hợp!
Nhưng mà thời gian hiện giờ, nữ chính ngay cả chợ đen còn chưa thăm dò rõ ràng, cách cô ấy bắt đầu thay đổi hình thức hiện giờ còn một thời gian nữa, chẳng lẽ sau đó còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Hoa này bị sa thải?
Chuyện quan trọng như thế, vậy mà trong sách không nói một chữ.

Lúc này còn chưa tới hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng giảm, bắt đầu đóng cửa trên diện rộng giảm biên chế.
Tiêu Hoa này đột nhiên bị sa thải, chắc chắn là vì nguyên nhân nào đó, Diệc Thanh Thanh cảm thấy cơ hội của mình tới.
Cho dù anh ta là vì nguyên nhân gì mà bị mất việc, sau này anh ta có thể nghĩ tới đến chợ đen tìm đường, có lẽ là người tâm tư linh hoạt.
“Số 5!”
Cô đang nghĩ tới đây, thì đột nhiên nghe thấy bên quầy giọng nói to lớn vang dội của nhân viên quầy truyền tới.
“Ha ha, là chúng ta, là chúng ta!”
Có một đám người vui sướng khoe ra.
“Haizz, vận may của xưởng chế biến thịt thật tốt!” Thím Tào tiếc hận nói, nhìn vẻ mặt đắc ý của đám người xưởng chế biến thịt, bà ta bĩu môi: “Xưởng dệt đến tỉnh thành mua chắc chắn sẽ tốt hơn của bọn họ một chút!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cũng may không phải xưởng dệt trúng, nếu không dự tính của cô lập tức hoàn toàn không còn hi vọng.
“Thế nào, Tiêu Hoa? Xưởng dệt của các anh định khi nào tới tỉnh thành mua?” Nhân viên thu mua của xưởng chế biến thịt cười hì hì hỏi.
Tiêu Hoa hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay sẽ đi!”
Trong lòng Diệc Thanh Thanh xao động.
Tiêu Hoa nói xong thì chuẩn bị đi nhờ xe, đi ra ngoài cửa hàng quốc doanh.
Khi xuyên qua đám người chen chúc, không biết là ai nhét thứ gì đó vào trong tay anh ta.
Ra khỏi cửa hàng quốc doanh, anh ta mở ra xem là tờ giấy, bên trong có viết một hàng chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận