Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 473: Mẹ vợ đúng là hiểu em

Diệc Thanh Thanh chỉ có thể gật đầu:
“Để anh uổng công chờ đợi tiếp, em cũng luyến tiếc mà, nhỡ đâu anh đợi lâu không thích em thì sao? Vậy thì em tổn thất mất một đối tượng tốt, chẳng phải rất đáng tiếc ư?”
Ý cười của Vân Cô Viễn không che giấu được: “Cho dù đợi bao lâu, chỉ cần em quay người lại, anh đều ở đó.”
“Khụ khụ, chúng ta tiếp tục đọc, tiếp tục đọc đi!” Diệc Thanh Thanh đỏ mặt nói.
“Con còn không biết xấu hổ nói người ta thích con từ 3 năm trước, nếu con nhớ kỹ mẹ dặn dò không đồng ý, thành thật từ chối người ta, người ta còn có thể đợi con lâu như vậy, bây giờ mới ở bên cạnh con? Với diện mạo của Tiểu Vân, e rằng con đã sớm nổi lên tâm tư đúng không, đợi đến thi đậu đại học xong, thì gấp không đợi nổi ở bên nhau đúng không!
Con đúng là cùng một khuôn khắc ra với mẹ, nhìn thấy thứ gì đẹp là không đi nổi, con còn nhịn ba năm, thực sự là làm khó con…”
“…”
Diệc Thanh Thanh vội vàng khép thư lại, cô hối hận, không nên đọc cùng với Vân Cô Viễn, mặt mũi của cô mất sạch rồi!
Diệc Thanh Thanh chột dạ nhìn thoáng qua Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn nhịn cười nói: “Mẹ vợ đúng là hiểu em? Thực sự hâm mộ tình cảm của hai người!”
Ngay từ đầu Thanh Thanh đã bị bề ngoài của anh mê hoặc ư?
Trí nhớ của anh rất tốt, một số ký ức lúc trước bất ngờ có lời giải thích mới, có lẽ anh nên chú ý thêm hình tượng bên ngoài của mình.
Diệc Thanh Thanh vừa nghe những lời này lập tức biết được, chắc chắn là đồng chí Vân cảm thấy cô là người thích người đẹp, vội vàng nói:
“Em không khoa trương như lời mẹ em nói đâu! Em như vậy gọi là bắt đầu từ giá trị nhan sắc, sau đó là nhân phẩm! Có nhiều người đẹp như thế, em cũng chỉ không đi nổi với mình anh mà thôi!”
Cô không hổ là người yêu thích đọc tiểu thuyết, nói những lời âu yếm như vậy, còn không mê hoặc được đồng chí Vân?
Diệc Thanh Thanh tràn ngập tự tin.
Vân Cô Viễn vuốt ve ngón tay, cười càng thêm vui vẻ: “Nói như vậy, anh thực sự hợp với khẩu vị của Thanh Thanh!”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, chuyện này cô thực sự không có mặt mũi phủ nhận.
Vân Cô Viễn thấy cô cọ tới cọ lui nhìn đông nhìn tây, nhưng mà không chịu đọc thư, nên anh thúc giục:
“Tiếp tục đọc đi, anh rất tò mò mẹ vợ viết gì nữa.”
Anh chưa từng thể nghiệm được quan hệ gia đình thân mật như vậy, đặc biệt là mẹ vợ để lộ chuyện của Thanh Thanh, khiến anh cảm thấy vô cùng mới lạ, có chút chờ mong khi ăn tết đến thăm cha mẹ vợ.
Diệc Thanh Thanh há miệng thở dốc, nhưng không nói ra lời từ chối.
Đồng chí Vân thường biết nhìn mặt đoán ý, cô không nói cũng biết cô muốn nói gì, tràn ngập ăn ý với cô lại đột nhiên biến khó hiểu phong tình.
Thôi, đã mất mặt rồi, đọc thêm cũng không sao!
Lại nhìn thấy câu “con đúng là cùng một khuôn khắc ra với mẹ, nhìn thấy thứ gì đẹp là không đi nổi, con còn nhịn ba năm, thực sự là làm khó con” kia, Diệc Thanh Thanh bình tĩnh lại đột nhiên đọc hiểu ý trong câu này.
Diệc Thanh Thanh giống như phát hiện ra bí mật lớn, vỗ đùi, hưng phấn nói:
“A Viễn, những lời này có phải đang ngầm thừa nhận mẹ em cũng giống với em, nhìn thấy người đẹp là không đi nổi hay không? Chẳng trách lúc trước em hỏi cha em, làm thế nào theo đuổi được mẹ em tới tay, cha em vẫn luôn không chịu nói, còn nhìn sắc mặt mẹ em, mẹ em thì chuyển đề tài. Nói không chừng là vì thấy cha em đẹp trai, mẹ em lập tức theo đuổi! Ha ha ha, mẹ em còn không bằng em đâu!”
“Vẫn là anh không đẹp lắm, không thể khiến em chủ động theo đuổi.” Vân Cô Viễn đột nhiên cảm thấy mình nên mua một chiếc gương, đặt mua mấy bộ quần áo đẹp.
Nhất định là khi ở nông thôn anh luôn mặc quần áo cũ mình làm, lực hấp dẫn kém hơn cha vợ một chút, khi ăn tết thăm hỏi cha vợ, cần phải tạo quan hệ tốt lấy ít kinh nghiệm mới được.
“Đúng rồi, cha vợ mẹ vợ có yêu thích gì không?” Vân Cô Viễn bất ngờ hỏi.
Đây là lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh cảm thấy tư tưởng của đồng chí Vân thay đổi nhanh như vậy, lúc trước còn ấm ức nói mình không đẹp mới không khiến cô chủ động theo đuổi, cô vốn đang định khen diện mạo của anh, cũng bày tỏ định lực của mình quá tốt mới nhịn được, anh lại đột nhiên hỏi yêu thích của cha mẹ cô.
“Anh về ăn tết, luôn phải gãi đúng chỗ ngứa mới khiến bọn họ càng dễ tiếp nhận anh hơn mà.” Vân Cô Viễn thấy cô kinh ngạc nhìn mình, thì giải thích.
Diệc Thanh Thanh thở dài: “Anh không cần giải thích, em hiểu mà!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận