Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 199: Trong lòng an tâm

Cách nhau một ngày qua cơn mưa trời lại sáng, lại là một buổi sáng làm việc bình thường.
“Tiểu đội số 2, người tới đủ chưa?”
“Báo cáo, thanh niên trí thức Lư Tiên Tiến chưa tới!”
Những lời này vừa vang lên, trong đội lập tức ồn ào, bàn tán xôn xao.
“Lư Hán Văn làm gì thế? Còn chưa leo lên được chức cao đâu, đã không làm việc à?”
Diệc Thanh Thanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngày hôm qua trời mưa không làm việc, cô còn cảm thấy đáng tiếc.
Đáng tiếc không thể lập tức thấy được biểu cảm của Lư Tiên Tiến khi phát hiện thanh danh của mình xấu đi.
Chỉ mới qua một ngày, lời đồn đã càng lên men lợi hại hơn.
Không nghĩ tới hôm nay anh ta không tới làm việc, đây là tình huống gì thế?
“Có ai biết cậu ta bị làm sao không?” Triệu Hữu Điền nhíu mày, Lư Tiên Tiến này bị làm sao thế?
Các hương thân đều nhìn về phía đám thanh niên trí thức.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, bày tỏ không biết.
Chỉ có Triệu Phương ở đối diện phòng anh ta nghĩ một lúc lâu nói:
“Hôm trước trời mưa, hình như anh ta trở về rất khuya, ngày hôm qua tôi không thấy anh ta ra cửa, không phải là ngã bệnh đấy chứ!”
Mọi người nghe thấy những lời này đều sửng sốt.
Nếu thật sự bị bệnh, hai ngày hai đêm không biết có sao không?
Hôm nay Cao Tiểu Hương cũng tới làm việc, nghe thấy những lời này trong lòng vô cùng lo lắng theo phản xạ, tối hôm trước xối mưa ở ngoài cửa lâu như vậy, không phải là thật sự sinh bệnh đấy chứ?
Vợ trưởng thôn Hứa Đông Mai nhìn chằm chằm con gái mình, vừa thấy dáng vẻ này của cô ấy lập tức giữ cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nói:
“Không liên quan tới con! Nếu con dám mềm lòng, đừng trách mẹ không nhận con làm con gái!”
Giọng nói của Cao Tiểu Hương có chút khóc nức nở: “Mẹ, mẹ cứ quản con thật chặt là được, trong lòng con hiểu rõ nhưng vẫn không nhịn được!”
Lúc trước cô ấy thật sự thích Lư Tiên Tiến, đâu có thu hồi về nhanh như vậy được?
Ngày hôm qua anh ta dầm mưa tới tìm cô ấy, người trong nhà không cho anh ta vào cửa, cô ấy suýt nữa mềm lòng, cũng may cha mẹ cô ấy kéo cô ấy.
Kết quả người ta luôn miệng nói mình không thẹn với lương tâm, không mở cửa anh ta sẽ luôn đợi.
Cô ấy còn cảm động rối rắm rất lâu, không lâu sau cô ấy tìm cơ hội lén tiến đến khe cửa nhìn, người ta đã không còn bóng dáng.
“Không có tiền đồ!” Hứa Đông Mai hận sắt không thành thép liếc cô ấy một cái.
Đại đội trưởng và trưởng thôn liếc nhau một cái, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ hôm nay, bảo mọi người xuống ruộng làm việc bình thường, hai bọn họ đến khu thanh niên trí thức.
Khi đi theo người của tiểu đội 1 đến ngoài ruộng, Diệc Thanh Thanh lưu luyến mỗi bước đi, thím Quế Hoa kéo cô lại hỏi:
“Nhìn gì thế?”
“Theo tôi thấy ấy à, con bé tò mò, muốn đi qua xem náo nhiệt!” Có thím bên cạnh chế nhạo nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Tuy cô thực sự muốn đi xem náo nhiệt, nhưng biểu hiện thường ngày của cô rất đứng đắn, sao lại bị nhìn ra được?
Loại chuyện tổn hại hình tượng này, Diệc Thanh Thanh cô tuyệt đối không có khả năng thừa nhận!
Vì thế cô mạnh miệng nói: “Thím, thím nói gì thế, cháu là loại người như vậy ư?”
Một thím khác nhịn cười: “Đương nhiên không phải!”
“Ha ha, thanh niên trí thức Tiểu Diệc của chúng ta da mặt mỏng.” Lâm Quế Hoa cũng cười.
Diệc Thanh Thanh nháy mắt, dán sát mặt lại gần Lâm Quế Hoa: “Nào, thím thử xoa xem da mặt cháu có dày không!”
“Ai da, để thím, để thím!” Có thím ở bên cạnh không nhịn được, bà ấy thèm véo má thanh niên trí thức Tiểu Diệc từ lâu, rất muốn vươn tay véo, nhìn xem sờ có sướng như nhìn hay không.
Vui đùa một lát đã không thấy bóng dáng của trưởng thôn và đại đội trưởng.
Khi vào trong ruộng vùi đầu làm việc, Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua cuốn truyện màu vàng không có chút động tĩnh trong đầu:
“Chuyện râu ria à!”
Nó đã không phải vũ khí sắc bén của ăn dưa.
Tò mò tình hình của Lư Tiên Tiến không chỉ có Diệc Thanh Thanh, mấy thím trong tổ có thể nhanh chóng phát hiện cô muốn đi xem náo nhiệt hoàn toàn là vì bọn họ là người đồng đạo.
Khi trưởng thôn trở về một mình, khi đi tới bên bờ ruộng, bọn họ phát hiện trước tiên:
“Trưởng thôn, thanh niên trí thức Lư thế nào rồi?”
“Bị sốt không nhẹ, Hữu Điền đưa cậu ta đến phòng y tế của đại đội.” Trưởng thôn trả lời.
Có người lập tức truy hỏi: “Thật sự nghỉ bệnh ư?”
Nhìn xem quả thực là nói thay cô mà, Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn thím kia một cái, vểnh tai lên nghe lén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận