Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 577: Thanh Thanh, cô ngủ rồi sao

“Không có, tôi còn chưa đói, lát nữa đói bụng tôi sẽ tự mình dậy ăn, cô không cần để ý tới tôi, mau ngủ đi!” Lý Mộng Tuyết chịu đựng đói nói.
Dậy rồi lại nằm xuống, thì ngượng ngùng ôm Thanh Thanh như vậy.
Lý Mộng Tuyết nói như vậy Diệc Thanh Thanh cũng không bắt buộc nữa, tắt đèn đi nhắm mắt lại lần nữa, sau đó tiến vào hình thức dạy học kỹ năng.
Mới đi vào còn chưa kịp chào hỏi giáo viên, bỗng nhiên nghe thấy trong hiện thực truyền đến giọng nói.
“Thanh Thanh, cô ngủ rồi sao?”
Diệc Thanh Thanh lại mở mắt: “Ngủ rồi.”
Lý Mộng Tuyết véo nhẹ bụng phẳng của Diệc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, hôm nay tôi uống say, không làm chuyện ngu ngốc gì đó, hay là nói mấy lời khó hiểu đấy chứ?”
Cô ấy cũng quên sạch, không biết mình uống say sẽ thế nào?
Kiếp trước cô ấy uống say xong gây ra động tĩnh không nhỏ, lần nào cũng mất hết mặt mũi.
Hiện giờ mất mặt là chuyện nhỏ, chủ yếu là cô ấy sợ mình nói ra mấy lời không nên nói.
Hiện giờ cô ấy có nhiều bí mật lắm, đều không thể nói ra.
Diệc Thanh Thanh biết rất rõ suy nghĩ trong lòng đồng chí Đại Kim Hoa, không nhịn được trêu đùa cô ấy:
“Lúc trước tôi cũng say, khi chạng vạng mới tỉnh rượu, để đồng chí Cao an tâm, tôi mới đến phòng cô xem. Cho nên lúc trước cô có dáng vẻ gì tôi không biết, nhưng mà buổi tối khi tôi lau người cho cô, cô có nói mớ.”
“Nói mớ gì cơ?” Trong lòng Lý Mộng Tuyết thấp thỏm.
“Chính là cái gì mà phải chăm chỉ học tập, không thể làm mất mặt ‘con gái đi ngang’ gì gì đó.” Diệc Thanh Thanh nói với hàm ý sâu xa.
Lý Mộng Tuyết: “!!!”
Bụng nhỏ xoa không thơm chút nào: “Cái gì? Cô gái đi ngang gì cơ? Có phải cô nghe nhầm hay không?”
“Có khả năng, lời cô nói vốn không rõ ràng lắm.” Diệc Thanh Thanh nói: “Ngủ đi!”
“Ồ, được!” Lúc này Lý Mộng Tuyết không dám nói chuyện với cô nữa, vẫn nên ngủ thì hơn, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không lại để ý cô ấy nói mớ gì nữa.
Lúc trước cô ấy từng dùng máy ghi âm ở trong không gian thử nhiều lần, khi cô ấy ngủ sẽ không nói mớ, hôm nay như vậy chắc chắn là vì uống say!
Tửu lượng đời này không khác đời trước lắm, sau này đừng nên chạm vào rượu thì hơn.
Lần này vận may tốt, Thanh Thanh căn bản không biết từ “cô gái xuyên qua”, còn tưởng là “cô gái đi ngang” gì gì đó, lại thêm mấy chục năm chắc chắn sẽ lòi!
Lý Mộng Tuyết đã quyết định sau này tuyệt đối cách xa rượu.
Diệc Thanh Thanh thấy cô ấy ngừng nghỉ, mới tiếp tục đi học.
Lý Mộng Tuyết suy nghĩ miên man một lát, đói bụng, mò mẫm rời giường ăn điểm tâm Diệc Thanh Thanh để lại cho cô ấy, lại mò mẫm về giường, không lâu sau ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau, mấy người đi trên đường ăn cơm, ra khỏi nhà khách chưa đi được bao xa đã tán gẫu.
“Hai người định khi nào đi?” Lý Mộng Tuyết hỏi Diệc Thanh Thanh.
“Năm ngày sau đi.” Diệc Thanh Thanh nói, cô tính toán đến trạm phế phẩm của Hải Thị mấy lần, kéo trọc trạm phế phẩm mới về Nam Bình.
“Lâu như vậy ư? Tôi và Ứng Hòa định mua ít đồ về quê, ngày kia sẽ đi, buổi sáng…” Lý Mộng Tuyết còn chưa nói xong, thì bị một thím lao tới dọa sợ.
Diệc Thanh Thanh vốn đang nắm tay Lý Mộng Tuyết, thấy người xông tới lanh tay lẹ mắt kéo Lý Mộng Tuyết ra sau người, nghiêng người né tránh thím kia.
Không nghĩ tới thím này còn muốn lướt qua Diệc Thanh Thanh bắt lấy Lý Mộng Tuyết:
“Đúng là con nhóc chết tiệt mày! May mà tao tóm được mày!”
Diệc Thanh Thanh ngăn cản thím này.
Cao Ứng Hòa cũng đi tới chắn cho Lý Mộng Tuyết.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới cách thím này xa một chút, nhìn thím này kích động như vậy, nhỡ đâu bị tống tiền thì chết.
Lý Mộng Tuyết còn ngây ngốc, cô ấy không phải là người sợ phiền phức, chẳng qua là bị người đột nhiên không biết lao từ đâu ra dọa sợ, lúc này kịp phản ứng còn có chút hưng phấn, đẩy Cao Ứng Hòa che chở cô ấy ra, xoa eo tức giận nói:
“Bà là ai!”
“Tao là ai ư? Con nhóc chết tiệt này, vậy mà mày còn không quen biết người mẹ sinh ra mày nuôi dưỡng mày! Ông trời ơi, sao lại có loại con như vậy chứ! Mọi người mau đến đây xem, con gái đều không nhận mẹ kìa!”
Thím này kêu trời khóc đất, vừa nhìn là biết kẻ tái phạm có kinh nghiệm.
Lý Mộng Tuyết cẩn thận nhìn thím sắp 50 tuổi trước mặt, đúng là nhìn ra được mấy phần quen thuộc.
Ồ, đúng là mẹ của nguyên chủ!
Tên là gì ấy nhỉ, à, Chu Thục Trinh.
Cô nhất thời không nhận ra cũng không thể trách cô, thực sự là Chu Thục Trinh khác biệt quá nhiều so với trước khi mình xuống nông thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận