Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 547: Mèo đen Đại Phúc

Hai người bận việc một tuần, cuối cùng cũng trang trí xong nhà chính, hai phòng ngủ và phòng vệ sinh, cùng với phòng bếp ở sân sau.
Đồ đạc đều là dùng nguyên liệu tốt nhất làm ra, tuy không tinh xảo như đống đồ Diệc Thanh Thanh đánh dấu ra được, nhưng cũng rất hợp quy tắc.
“Cuối cùng cũng có dáng vẻ của căn nhà!” Diệc Thanh Thanh đi dạo quanh nhà một vòng, hưng phấn nói với Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn nghe cô nói từ “nhà” tự nhiên như vậy, trong lòng xao động: “Sau này nơi này chính là nhà của chúng ta!”
“Ừm! Lát nữa chúng ta làm sủi cảo ăn mừng đi, buổi tối sẽ dọn vào ở. Anh đã chậm trễ nửa tháng, sau này chúng ta không cần vội trang trí, những phòng dư lại cũng không vội sử dụng, buổi sáng mỗi ngày bận chuyện trang trí, buổi chiều thì nghỉ ngơi hoặc học tập, anh cũng có thể làm chuyện âm sai thường ngày làm.” Diệc Thanh Thanh nói.
Chủ yếu là cô lo lắng anh bỏ bê công việc lâu như thế, xảy ra vấn đề.
“Được.” Dù sao cho dù luôn ở tay áo càn khôn, hay là ở bên ngoài, bọn họ đều cách nhau không xa lắm.
Ngủ ở số 45 hẻm La Cổ buổi tối thứ hai, cảm giác an toàn của Diệc Thanh Thanh bùng nổ, không có chút không quen, ngủ một giấc dậy thần thanh khí sảng.
“A Viễn, chào buổi sáng! Em bấm tay tính, hôm nay là ngày lành tháng tốt nghênh đón Đại Phúc.” Diệc Thanh Thanh vui sướng nói.
“Đại Phúc là?” Vân Cô Viễn không hiểu gì.
“Mèo của chúng ta!” Diệc Thanh Thanh nói: “Đã nói là sau khi dọn vào, chúng ta sẽ đón nó ra mà!”
Vân Cô Viễn luôn cảm thấy cuộc đối thoại này rất quen, đặc biệt là cái tên Đại Phúc này, nhưng mà anh thực sự chưa từng trải qua chuyện này, chỉ cho là ảo giác:
“Đón như thế nào?”
“Đón nó rất đơn giản, chỉ trong nháy mắt là được. Nhưng mà lần đầu tiên về nhà, cho dù thế nào cũng phải chuẩn bị đồ ăn ngon cho Đại Phúc mới được, em định làm ít đồ ăn cho mèo cho nó.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Vậy anh phụ trách bữa sáng hôm nay đi!” Vân Cô Viễn nói.
Hai người đến phòng bếp, A Viễn phụ trách làm bữa sáng cho hai người, Diệc Thanh Thanh thì cầm cá khô ra, dựa theo “công thức nấu ăn cho mèo” chuẩn bị cơm trộn cá khô.
Trong thực đơn này, cơm cho mèo không chỉ liên quan tới cá.
Tuy mèo đen cũng không yếu ớt, đồ ăn dành cho người nó đều có thể ăn được, nhưng nó vẫn thích cơm dành cho mèo nhất.
Tới nhà ăn bữa đầu tiên, cho dù thế nào cũng phải chuẩn bị đồ ăn ngon cho nó mới được!
Chẳng qua sau khi đến Đế Đô, cá không dễ kiếm lắm.
Từ lúc nhìn món ăn dành cho mèo xong, hai con cá khô trong không gian Diệc Thanh Thanh đều luyến tiếc ăn, để lại hết cho Đại Phúc.
Đồ ăn dành cho mèo cô đã từng nghiên cứu nếm thử trong hình thức dạy học kỹ năng, thực ra các bước làm ra đồ ăn cho mèo không phức tạp, hoàn toàn không nhìn ra có gì đặc biệt.
A Viễn còn chưa nấu xong, Diệc Thanh Thanh đã làm xong cơm cho mèo.
Tạm thời đặt cơm cho mèo trong không gian trước, đợi ăn sáng với A Viễn xong thì hai người đến trong sân.
Diệc Thanh Thanh lấy thẻ sủng vật trong ba lô ra.
Tấm thẻ rời khỏi ba lô lập tức biến mất, con mèo đen nhỏ xuất hiện bên chân Diệc Thanh Thanh.
Bộ lông màu đen xõa tung mượt mà, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe khẽ chớp, còn có chút ngốc nghếch, nghiêng đầu nhìn hai thú hai chân trước mặt, giống như đang phân biệt gì đó.
“Đại Phúc!” Diệc Thanh Thanh cảm thấy dáng vẻ của con mèo đen nhỏ vô cùng đáng yêu, ngồi xổm người xuống vươn tay thử sờ đầu nó, nhưng sợ dọa đến nó nên không dám tiến lại quá gần.
Con mèo đen nhỏ nhúc nhích lỗ tai, đôi mắt mở to, bỗng nhiên chủ động tiến lên một bước, dán sát đầu vào lòng bàn tay cô, híp mắt cọ xát:
“Meo…”
Trong tiếng kêu có chút nhớ nhung và ấm ức.
Trong lòng Diệc Thanh Thanh chua xót, nước mắt lập tức chảy ra: “Đại Phúc ngoan, chị ở đây!”
“Meo…” Đại Phúc nhẹ nhàng cọ đầu vào lòng bàn tay cô.
Diệc Thanh Thanh đột nhiên nhanh trí ôm nó lên, vuốt ve nó từng cái.
“Sao lại khóc?” Lòng bàn tay của Vân Cô Viễn cọ gương mặt cô, lau nước mắt đi.
“Em cũng không biết làm sao vậy, vừa rồi Đại Phúc kêu một tiếng, em lập tức không nhịn được, giống như là… Giống như là đã rất lâu rất lâu không gặp nó, đây rõ ràng là lần đầu tiên em nuôi mèo.” Diệc Thanh Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô ôm Đại Phúc ngồi ở cửa, trong lòng rất loạn.
Cô có ký ức hai đời, nhưng trước đây chưa từng có một con mèo tên Đại Phúc.
Con mèo đen lưu lạc ở bệnh viện trong kiếp trước, Diệc Thanh Thanh cũng chưa từng đặt tên cho nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận