Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 402: Vậy anh muốn thi đại học nào

Sáu người còn lại cùng nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy anh muốn thi đại học nào?”
“Đại học Đế Đô!” Tạ Thế Diễn quả quyết nói.
Vương Linh Linh trừng anh ta một cái, mắng: “Đức hạnh!”
Diệc Thanh Thanh nghe anh ta trả lời khác hoàn toàn với nguyên thư đã thấy nhiều không trách, để nguyên thư gặp quỷ đi!
Ngay sau đó bọn họ chia tài liệu học tập ra, mọi người đã định xong trình tự trao đổi sao chép.
Ghi chép và sách bài tập của Diệc Thanh Thanh, “bộ sách toán lý hóa” của Vân Cô Viễn, sách hướng dẫn của Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn, mọi người chuẩn bị mỗi người viết tay một bản, lấy tư liệu này làm bản gốc triển khai ôn tập.
Từ hôm nay trở đi, cho dù là thu hoạch vụ thu mệt nhọc, mấy bọn họ đều dành thời gian ôn tập.
Vì tiết kiệm thời gian nấu cơm, bọn họ quyết định kết nhóm ăn cơm, giống như khi liên hoan lúc trước, cùng nhau định giá rồi chia ra.
Mỗi người phụ trách một ngày, thay phiên nhau.
Ăn cơm xong bọn họ sẽ cùng nhau giao lưu tiến độ và tình hình học tập gần đây, thảo luận một số bài.
Dần dần “con chim ngốc” bay rất lâu Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đơn thuần dựa vào thông minh trở thành người học tập vững chắc nhất được cả tổ công nhận, cho dù là gặp vấn đề khó gì, mang tới hỏi hai bọn họ đều nhận được giải đáp.
Mãi đến giữa tháng 10, khi thu hoạch vụ thu ở đại đội thôn Hưởng Thủy còn đang hừng hực khí thế, cuối cùng tin tức khôi phục thi đại học cũng được công bố.
Khi tin tức truyền ra đám thanh niên trí thức còn đang làm việc ở ruộng, ngay sau đó là vui sướng điên cuồng.
Có người vui mừng mà khóc, nhưng cũng có người khẩn trương và sốt ruột.
Thời gian thi đại học định vào ngày mùng 10 tháng 12, chỉ còn chưa tới 2 tháng.
Đám thanh niên trí thức cũ xuống nông thôn đã nhiều năm, tri thức cấp 3 đã sớm quên hơn nửa.
Thông minh như Thang Lan và Chu Diễm Hồng, chú ý thấy đám Lý Mộng Tuyết và Diệc Thanh Thanh gần đây chăm chỉ học tập, cũng đến trạm phế phẩm kiếm sách giáo khoa học tập, lúc này hơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tan làm trở về còn học tập.
Nhưng đám thanh niên trí thức cũ không có giao thoa gì với đám Diệc Thanh Thanh, thường ngày không đọc sách lắm, nên trong lúc nhất thời không gom đủ sách.
Lư Tiên Tiến theo đuổi Vương Linh Linh không thành, cũng không thể hợp lại với Cao Tiểu Hương còn bị cả nhà trưởng thôn ghi hận thường ngày vì giả vờ văn nhã, bên cạnh thực sự có mấy quyển sách, nhưng không phải sách giáo khoa gì.
Cuộc sống mấy năm nay của anh ta rất hắc ám, từ sau lần phát sốt đó, cơ thể của anh ta không còn được như trước, còn thường bị cả nhà trưởng thôn gây khó dễ, người trong thôn nói xấu sau lưng anh ta, anh ta đã sắp không kiên trì nổi nữa, hiện giờ cuối cùng cũng nghe được chút hi vọng.
Thi đại học đấy!
Anh ta nhất định phải thi đỗ đại học trở về thành phố, rời khỏi nơi dơ bẩn này!
Anh ta lập tức đi tìm đại đội trưởng xin nghỉ, thu hoạch vụ thu kế tiếp anh ta không muốn tham dự, anh ta chỉ muốn trở về ôn tập, những việc này anh ta không muốn làm một giây nữa!
“Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, cậu bỏ gánh trước tiên như vậy, sẽ bị trừ 1 tháng công điểm!” Đại đội trưởng đứng về phía cả nhà trưởng thôn, nhưng mà ông ấy không đến mức nắm chặt Lư Tiên Tiến, không cho anh ta xin nghỉ.
Không phải chỉ có mình anh ta làm như vậy, đại đội trưởng thậm chí trực tiếp lên tiếng, thanh niên trí thức có thể xin nghỉ không tham dự thu hoạch vụ thu kế tieeps, nhưng sẽ bị trừ công điểm.
Thực ra trừ công điểm là vì hố Lư Tiên Tiến, nếu không có Lư Tiên Tiến, Triệu Hữu Điền căn bản không nhắc tới chuyện này, cho nên hai chữ “nhất định” này rất vi diệu.
Một tháng công điểm là công điểm nhất định, công điểm một ngày cũng là công điểm nhất định, một công điểm cũng là công điểm nhất định.
Những đứa trẻ này còn trẻ, chưa từng đi làm ruộng, làm việc nặng nhỏ, học giỏi mà ở lại đại đội bọn họ thì quá đáng tiếc, người đọc sách thì phải nên đi đọc sách.
Khi không có bọn họ đại đội trồng nhiều như vậy, không có bọn họ, không phải vẫn trồng nhiều như thế sao?
Nói thật, chia công điểm cho đám thanh niên trí thức đều có thành phần chiếu cố của trong đội, không thể để người ta chết đói được.
Cho nên Triệu Hữu Điền vẫn ủng hộ bọn họ đi thi đại học, vãn là đọc sách thích hợp với bọn họ hơn.
Đám thanh niên trí thức không biết dụng tâm lương khổ của đại đội trưởng, tuy một tháng công điểm hơi nhiều, đặc biệt là sau này bọn họ không làm việc, chắc chắn không có công điểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận