Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 100:

.



Chương 100:
Ba trụ cột tài chính chủ yếu của Cảng Thành gồm có bất động sản, thị trường chứng khoán và vận tải biển. Tô Lâm Lang xuất thân từ quân đội, cô không hiểu về kinh doanh, đúng lúc vừa đọc vừa tìm hiểu một chút, nhưng cô đang đọc thì Hạ Phác Đình chợt nói: “Em gái đọc nhanh thật đấy!”
Lúc này Tô Lâm Lang mới phản ứng trở lại, cô học chữ giản thể ở Đại Lục, còn báo của Cảng Thành toàn là chữ phồn thể, phải cần một khoảng thời gian để làm quen lại từ đầu.
Dù sao đối phương cũng là người mù nên cô đáp lại: “Em có từ điển, vừa dò vừa đọc.”
Hạ Phác Đình lại nói: “Em gái cũng nói tiếng Quảng rất nhanh.”
Lúc anh bị bắt cóc cô không nói một câu nào, chờ đến lúc anh trở về và tỉnh lại, cô không chỉ biết nói mà còn nói một tràng tiếng Quảng rất lưu loát.
Chuyện này phải giải thích như thế nào đây?
Tô Lâm Lang đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào thì Hạ Phác Đình lại nói: “Làm phiền em gái đọc hết tin tức của thị trường chứng khoán Cảng Thành vào ngày hôm qua giúp anh.”
Chỉ đọc báo rất nhàm chán, vừa khéo trên đầu giường có cây bút, y tá lại không ở đây, Tô Lâm Lang lại thấy bàn tay quấn băng vải trắng cả anh đặt bên giường, thế là cô vừa đọc vừa vẽ một con heo tròn vo lên băng gạc ở cổ tay của anh.
Vừa chớp mắt đã đến buổi trưa, cuối cùng cô cũng đọc xong.
Tô Lâm Lang đang định cất báo rời đi thì lại nghe thấy Hạ Phác Đình nói: “Làm phiền em gái hỏi bác Lưu xem có phải ba trăm triệu cổ phiếu của Hạ Thị đã đầu tư hết vào Bách Phú rồi không, nếu đúng thì lập tức rút về toàn bộ.”
“Được, anh phải ngoan ngoãn ăn uống và nghỉ ngơi đấy.” Tô Lâm Lang vừa nói vừa vẽ cái đuôi cho heo con.
Hy vọng Hạ Phác Đình ăn ngon dễ nuôi, có thể nuôi mập mạp như một chú heo con vậy, chờ đến lúc cô rời đi thì trong lòng sẽ cảm thấy bản thân rất giỏi giang.
Cô vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt đã nhìn thấy Mạch Đức Dung nằm trườn trên bàn khóc lóc, bà ấy vẫn đang gọi điện thoại. Dĩ nhiên rồi, mối tình hơn hai mươi năm bị chọc thủng chỉ trong chớp mắt, chắc chắn bà ấy sẽ cảm thấy đau khổ.
Bây giờ bà ấy mới bắt đầu kiểm kê tài sản của mình, chắn hẳn còn tìm ra được rất nhiều điều khủng khiếp khiến bà ấy không thể chịu nổi.
Sau khi đi tìm quản gia Lưu và truyền lại những lời vừa rồi của Hạ Phác Đình, Tô Lâm Lang chuẩn bị quay về ăn cơm. Nhưng quản gia Lưu lại nhíu mày nói: “Gần đây cổ phiếu của Bách Phú tăng vọt rất nhiều, vì sao cậu cả lại muốn rút ra vậy?”
Tô Lâm Lang không hiểu về tài chính, nhưng cô cảm thấy nếu trong sách đã nói Hạ Phác Đình là thiên tài về phương diện này thì cứ việc nghe theo anh ấy thôi.
“Cứ làm theo lời của cậu cả đi.” Cô đáp lại.
Quản gia Lưu gật đầu: “Vâng ạ.”
Ông ấy lại nói: “Bà cả sợ tim mình không chịu nổi nên không dám đến, bà ấy bảo cậu chủ Phác Chú đến. Cậu chủ nghe nói mợ chủ là người cứu cậu cả nên đã cũng đặc biệt nói rằng sau khi đến đây sẽ nói lời xin lỗi với ngài. Nhưng nghĩ đến bác sĩ tâm lý của cậu ấy là Tôn Gia Kỳ nên tôi đã từ chối rồi. À đúng rồi, tôi cũng đã nói với bà cả sau này đừng cho cậu chủ Phác Chú tìm đến Tôn Gia Kỳ để điều trị tâm lý nữa.”
Vụ nổ súng là một lằn ranh giới, ngay tại khoảnh khắc đó, Hạ Trí Hoàn chợt phát hiện Linda Tôn không chỉ muốn có vinh hoa phú quý mà còn muốn một mình nuốt chửng cả Hạ Thị. Lúc trước Tôn Gia Kỳ chỉ là một người bình thường, bây giờ dĩ nhiên đã trở thành đồng lõa trà trộn vào đó.
Có điều Tôn Gia Kỳ lại lại bác sĩ tâm lý của Hạ Phác Chú, quản gia Lưu cân nhắc mọi việc rất chu đáo, ông ấy sợ đứa trẻ choai choai vừa nóng tính vừa cực đoan như Hạ Phác Chú sẽ bị Tôn Gia Kỳ lợi dụng và làm ra những chuyện bất lợi với anh mình, vì vậy đã từ chối không cho cậu ta đến đây.
Nhưng ông ấy lại sợ Tô Lâm Lang có ý kiến với Hạ Phác Chú nên cố tình nói một câu rằng cậu ta sẽ xin lỗi cô.
Cô càng tiếp xúc với quản gia Lưu càng khâm phục sự cân nhắc thấu đáo của ông ấy.
Hạ Phác Chú đang ở độ tuổi dễ kích động, tính tình lại nóng nảy, trong sách có nói cậu ta bị người khác lợi dụng nên kết cục rất thảm.
Hơn nữa ảnh hưởng của bác sĩ tâm lý đối với một người khá lớn, không chừng việc đổi một bác sĩ khác ngược lại sẽ là chuyện tốt đối với cậu ta.
“Cháu biết rồi.” Cô nói: “Bác Lưu, cảm ơn bác.”
Quản gia Lưu lại bảo: “À đúng rồi, Lê Hiến đã hai ngày liền không về, bà hai cũng không hỏi han đến, dường như bà ta muốn rút lui rồi, nếu đúng thật như vậy thì là chuyện tốt đối với tất cả chúng ta.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận