Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 507:

.



Chương 507:
Không đợi Thống đốc trả lời, Hạ Phác Đình đã hỏi lại: "Ngài vẫn tin rằng ngài Bob sẽ công chính nghiêm minh mà giám sát thị trường chứng khoán sao?"
Phóng viên các tòa soạn đã đi tranh ảnh nude hết rồi, nhưng các phóng viên đài truyền hình thì vẫn cứ canh Thống đốc.
Có tổng cộng năm đài chụp ảnh Hạ Phác Đình và Thống đốc John Wilson gặp mặt.
Thống đốc là người đàn ông trung niên da trắng, tóc vàng.
Hạ Phác Đình cao gầy, hàng mày thanh tú, đôi mắt sáng rực, cao hơn Thống đốc nửa cái đầu.
Camera của năm đài bắt đúng năm góc, ghi trọn từng khoảnh khắc đối thoại, vẻ mặt của hai người lên màn ảnh.
Kể ra thì chính phủ Anh đúng là tự làm tự chịu. Để hút tiền tài từ ngành vui chơi giải trí ở châu Á mà họ cực kỳ thả cửa cho lĩnh vực này, cảnh phòng the cứ cho quay chụp bình thường nên phim truyền hình, bản tin các thứ đều thoải mái không giới hạn.
Cánh truyền thông từng kinh qua chính sách kém của chính phủ Đại Lục, thấy không vừa mắt sẽ phê bình họ, đồng thời khen ngợi chính phủ Anh.
Nhưng truyền thông cũng là dân Cảng Thành, là chủ nhân mảnh đất này, nếu chính phủ Anh chấp chưởng có vấn đề thì họ cũng không chấp nhận!
Chuyện này không riêng gì một hai nhà đài, dù cho có bị khống chế bởi phía Anh hay chính dân Cảng Thành thì phóng viên làm phóng sự, dù chỉ là một người cấp thấp nhất, cứ hễ dính đến mặt tối của thị trường chứng khoán là họ sẽ không làm ngơ.
Nếu Bov không phải kiểm toán viên lớn của sở thì ai cũng ngứa mắt, ngại không buồn xem ảnh nude của ông ta thôi.
Nhưng ông ta chấp chưởng tới vị trí xử lý hàng trăm tỷ, ảnh chụp dâm uế của ông ta đầy rẫy trên truyền thông, bảo phóng viên và nhân dân Cảng Thành phải tin tưởng ông ta thế nào? Tin tưởng Thống đốc kiểu gì?
Không chỉ ông ta mà còn cả nghị trưởng nghị viện, chủ tịch Hội đồng thành phố nữa, họ là ba trụ cột của thành phố hiện giờ.
Họ còn thế này thì dân Cảng Thành phải làm sao? Chơi như được mùa à?
Giờ phút này, Hạ Phác Đình không chỉ đại diện cho bản thân anh mà còn là toàn bộ nhân dân Cảng Thành. Anh hùng hổ đòi một đáp án.
Thống đốc đứng trước nguy cơ lớn thế này, dù ông ta có kinh nghiệm tham chính phong phú thế nào cũng phải trợn mắt sững tại chỗ.
Đương nhiên, khoảnh khắc ông ta trợn mắt há mồm cũng đã được ống kính ghi lại rõ ràng.
Lúc đầu, Thống đốc không muốn ngây ra đây mà định giả bệnh rồi chuồn, nhưng giờ ông ta bệnh thật rồi, ông ta thấy đau tim lắm.
Cũng may, đội cảnh vệ tràn vào sảnh tiệc, Thống đốc không cần chịu xấu hổ nữa, có thể nhân cơ hội này mà đi.
Quan chức da trắng của bang thấy Thống đốc đi thì cũng nhao nhao chuồn hết, không chào hỏi gì.
Nhưng không chỉ các phóng viên có mặt ở đây mà giới kinh doanh Cảng Thành cũng phẫn nộ tột cùng.
Nhân viên phục vũ hãy còn đang mang thức ăn lên, nhưng làm gì còn ai có tâm trạng ăn uống nữa?
Thấy hơn phân nửa bàn trống, Cố Trấn Đông dứt khoát ngồi xuống, nói với Quý Đức: "Nguyên cái bang rác rưởi, chơi bời thì thôi đi, lại còn chụp thứ ảnh tởm lợm đó, thế mà chúng còn dám làm quan cha quan mẹ ở đất Cảng Thành này, chúng ta chịu uất ức thật đấy."
Chủ tịch Tập đoàn Quách Thị, Quách Thiên Kỳ cũng ngồi xuống, hỏi Quý Đức: "Chủ tịch Quý, mấy tấm ảnh đó là ai tung ra vậy? Người chụp được mấy tấm đó chắc chắn không tầm thường."
Đúng vậy, chắc chắn những tấm đó không phải do người bình thường chụp.
Vả lại, liệu đó là ai? Ai là người tung ảnh chụp ra đó?
Chủ tịch Quách và Cố Trấn Đông đều nhìn Quý Đức, thầm đoán ông ta chính là người tung ra.
Họ nghi ngờ Quý Đức và Hạ Phác Đình đã thương lượng trước với nhau, kẻ xướng người hoạ, cùng khiến Thống đốc rơi vào kết cục này.
Quý Đức quay lại, nhìn về phía Tô Lâm Lang.
Lúc này đây, cô đang cười tủm tỉm, lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện.
Người phụ nữ này có thể cầm búa chiến, đánh cho bang chủ Lương Tùng của bang Phủ Đầu phải quỳ mọp xuống. Cô mặc một bộ sườn xám thướt tha, mái tóc xõa tung kiều mị, ngồi giữa đám già trẻ trong bang, cười dịu dàng, điềm tĩnh, vẻ mặt cũng thoáng nét nhu hòa.
Quý Đức không có con gái, chắc sau này cũng không.
Nhưng nếu có thể có một đứa con gái, từ tận đáy lòng, ông mong nó có thể được như Tô Lâm Lang.
Nói sao nhỉ? Ông ta khá háo sắc, thấy gái đẹp sẽ ngoái nhìn thêm, muốn nói chuyện hạ lưu.
Duy chỉ có lúc nói chuyện với Tô Lâm Lang là ông ta chưa từng nghĩ đến những thứ đen tối bẩn thỉu.
Chỉ là thích, thích cô một cách đơn thuần.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận