Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 396:

.



Chương 396:
Thấy anh ta dốc hết sức bán mạng cho Chính phủ nước Anh như thế, Tô Lâm Lang liền cảm thấy buồn cười nên cố tình chế giễu anh ta vài câu.
Nhưng Tiền Phi Long không quan tâm hơn thua nữa, anh ta thản nhiên trả lời: "Tôi là một đứa con ngoài giá thú, mẹ của tôi là người Hoa."
Anh ta nói tiếp: "Có điều bà ấy cũng rất đáng thương, bà ấy bị một tên khốn đến từ Đại Lục lái xe tông chết."
Anh ta một cước đá tung cửa ra rồi lại nói: "Cho nên tôi mãi mãi căm thù con trai Đại Lục, tôi và bọn họ không đội trời chung."
Tô Lâm Lang phát hiện ra gì đó, cô giữ lấy cánh cửa và nói: "Vậy nên chính anh đã ra lệnh cho Lương Tùng, bảo hắn chỉ chuyên giết con trai Đại Lục sao?"
Mẹ của anh ta bị con trai Đại Lục tông chết, Lương Tùng là người nhà của anh ta, chuyên giết con trai Đại Lục, vừa nhìn đã biết hai người này chắc chắn có liên quan đến nhau.
Một người quân nhân mà lại muốn lạm sát kẻ vô tội, đối với Tô Lâm Lang thì anh ta đáng bị xử tử hình.
Tiền Phi Long muốn đẩy cửa ra nhưng Tô Lâm Lang không cho.
Hôm nay cô mặc bộ quần áo thoải mái, trông rất ngoan hiền, hai người họ ở bên cạnh nhau nửa ngày trời cũng xem như khá hòa thuận, nhưng vào giờ phút này, đột nhiên đôi chân mày của cô nhướng lên, trong đôi mắt hạnh ẩn chứa lửa giận.
Cô tức giận rồi, trông cực kỳ phẫn nộ.
Tiểu Băng Nhạn cũng bị dọa sợ, sợ hãi hỏi cô: "Chị dâu chị làm sao thế?"
Sức của Tiền Phi Long lớn hơn cô, anh ta đẩy mạnh cửa một cái đồng thời nói: "Thôi được, để tôi nói nguyên nhân cho cô nghe vậy, Lương Tùng là cậu ruột của tôi, chị của ông ấy đã bị một tên Đại Lục tông chết rồi, có lẽ việc ông ấy chuyên giết con trai Đại Lục có hơi cực đoan, nhưng tôi không có quyền can thiệp ông ấy, còn nữa, nếu cô muốn nổi giận thì tại sao lại không nổi giận với các đồng bào của cô chứ, bọn họ cứ như châu chấu xông vào Cảng Thành hết năm này đến năm khác, giành lấy bát cơm của người dân bản địa, bắt cóc giết người gây ra hỗn loạn, khiến cả thành phố lộn xộn hết cả lên, chẳng lẽ không nên giết bọn họ ư?"
Mở cánh cửa này ra, bên trong vẫn còn một cánh cửa nữa, anh ta đứng trước cửa, nhếch miệng cười lạnh: "Sao nào, cô Tô sợ rằng tôi ra tay với cô ngay tại đây nên không dám bước vào nữa à?"
Anh ta lại nói tiếp: "Yên tâm đi, mặc dù người Cảng Thành chúng tôi hận Đại Lục nhưng tôi là một quân nhân, một quân nhân quang minh chính đại, tôi sẽ chỉ đọ sức công khai với cô thôi, tôi chả thèm làm những chuyện ném đá sau lưng đâu."
Nếu nhắc đến các cuộc tháo chạy sang Cảng Thành trong những năm qua, cùng với sự hỗn loạn mà Trương Hoa Cường đã gây ra cho Cảng Thành thì Tô Lâm Lang không có gì để nói.
Nhưng chuyện gì cũng phải nhìn từ hai phía, chính bởi vì những người chạy nạn khỏi Đại Lục đến đây đã chăm chỉ lao động khổ sai với giá rẻ mạt nên mới tạo nên một Cảng Thành thịnh vượng và tràn đầy sức sống như ngày hôm nay.
Cách nhìn của Tiền Phi Long quá cực đoan.
Nhưng mẹ của anh ta đã mất rồi, có thể thấy được anh ta rất thương yêu mẹ mình, anh ta cực đoan cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Tô Lâm Lang nắm tay Băng Nhạn bước vào cửa đồng thời nói: "Chuyện của mẹ anh không liên quan đến tôi, nhưng nếu là người Đại Lục chúng tôi tông phải người ta thì xin anh hãy nhận lời xin lỗi sâu sắc nhất của tôi, tôi xin lỗi vì khi nãy đã xúc phạm đến anh, cũng mong anh hãy nhận lấy."
"Liên quan gì đến cô mà cô cứ tùy tiện xin lỗi thế." Tiền Phi Long tiến về phía trước, lại thêm một cánh cửa nữa, anh ta mở ra và nói: "Tôi mãi mãi không tha thứ cho người Đại Lục, vậy nên không cần nói xin lỗi với tôi, tôi không chấp nhận!"
Ồ, tính tình của Trung tá Tiền này cũng khá cứng rắn đấy.
Không tồi, đây là một đức tính tốt, Tô Lâm Lang rất tán thưởng.
Nhà họ Tiền không chỉ có an ninh tốt mà tầng hầm cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Nhà họ Hạ cũng có tầng hầm, chuyên dùng để cất giữ đồ quý hiếm, trang sức và các vật phẩm đắt tiền.
Nhưng so với nhà họ Tiền thì cứ như múa rìu qua mắt thợ vậy.
Tất nhiên là không thể tùy ý tham quan tầng hầm được, nếu không phải là người trong nhà thì cũng không biết được nó to cỡ nào.
Lúc xuống lầu, Tô Lâm Lang cẩn trọng nhìn lướt qua nơi để bình chữa cháy cũng như hộp cầu dao, sau đó đánh giá sơ bộ hoàn cảnh xung quanh một lượt. Tầng hầm nhà anh ta rộng tầm hai nghìn mét vuông, thật sự trông chẳng giống tầng hầm, mà phải là pháo đài dưới lòng đất mới đúng.
Muốn vào khu trưng bày thì phải đi qua ba cánh cửa chống cháy làm từ thép đặc dày cộm, ngoài ra trên mỗi cánh cửa đều lắp đặt tia laser phòng trộm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận