Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 762:

.



Chương 762:
Bởi vì bên trong không có bản vẽ, mà là các loại bản thảo và văn bản tài liệu, Tô Lâm Lang chụp từng bức ảnh gộp thành một cuộn phim, sau đó đốt sạch toàn bộ tài liệu gốc. Như vậy, cô chỉ cần nghĩ biện pháp đưa cuộn phim ra khỏi vương quốc Anh là được, khi đến được Cảng Thành thì Tiền Phi Long sẽ tự giúp cô vượt qua hải quan.
Để tránh đường dây điện thoại bị cục tình báo quân đội vương quốc Anh nghe lén, Tô Lâm Lang cũng không gọi điện thoại cho Tiền Phi Long, cô còn định sau khi trở về Cảng Thành sẽ thảo luận chi tiết về vấn đề ma túy với anh ta.
Vào ngày thứ ba, Thượng tá George có lòng muốn gặp Tô Lâm Lang nhưng không có thời gian đến cuộc hẹn, bởi vì anh ta là đặc công hoàng gia, yến tiệc của nữ hoàng sắp được tổ chức, anh ta là nhân viên an ninh nên phải quay lại làm việc.
Đảo mắt đã là ngày thứ năm Tô Lâm Lang ở Luân Đôn, cũng là ngày cô và Hạ Phác Đình phải đi dự tiệc sinh nhật công khai của nữ hoàng.
Vé vào cửa là do Hứa Thiên Châu dùng tiền của công ty châu Âu mua, cô ấy cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để hỏi thăm đủ loại thông tin.
Hôm nay, Tô Lâm Lang mặc một bộ lễ phục do nhà thiết kế độc quyền được Hứa Thiên Châu đặc biệt chỉ định thực hiện. Đó là một chiếc váy lụa mỏng dài màu xanh nhạt với thiết kế rất đơn giản, là một bộ lễ phục may bằng lam sa. Bởi vì là lễ phục hở vai nên bờ vai và đường cổ duyên dáng của cô đều được phơi bày. Ở vị trí bộ ngực, lụa mỏng được xếp thành nhiều lớp, xõa tung mà nhẹ nhàng, che đi khuyết điểm của bộ ngực. Chuyển đến phần thắt lưng, lụa mỏng lại đột nhiên thắt lại càng làm nổi bật vòng eo vốn đã thon gọn của cô.
Một bộ trang sức Sapphire được sản xuất tại Ceylan bao gồm kẹp tóc, dây chuyền và vòng tay, cũng như trâm cài và hoa tai, tất cả đều dùng kim cương trắng trên nền bạc để làm nổi bật viên kim cương màu xanh hình lăng trụ lớn, đầy đặn và trong suốt ở trung tâm. Kết hợp với váy lụa mỏng màu xanh cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng vẫn chưa xong, phối hợp với lễ phục là đôi giày cao gót màu bạc được đính những viên kim cương trắng, tỏa sáng rực rỡ như đôi hài thủy tinh của cô bé lọ lem trong truyện cổ tích. Đôi giày này cũng là tác phẩm đầy đắc ý của Hứa Thiên Châu.
Cô ấy lái xe đưa Tô Lâm Lang và Hạ Phác Đình đến địa điểm tổ chức yến tiệc, cô ấy vén chiếc váy lụa mỏng màu xanh lam của Tô Lâm Lang lên, ngắm nhìn đôi giày rồi nói: "Đôi giày này là mẫu do chính cô tôi vẽ, tôi đặc biệt đặt mua nó từ một cửa hàng giày ở Luân Đôn thường thiết kế giày cho nữ hoàng và công chúa Anne, tôi phải tốn đến năm ngàn bảng Anh lận đấy. Chủ tịch Tô, cô nhất định phải cẩn thận, nếu một viên kim cương nào đó rơi ra thì tôi sẽ rất đau lòng đó."
Những viên kim cương trên giày đều là kim cương thật. Nếu một viên rơi ra thì sẽ thiệt hại rất nhiều tiền. Nhưng nó quả thực rất đẹp, đẹp đến mức Tô Lâm Lang vốn không thích đi giày cao gót cũng không nỡ rời mắt, muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Thấy bọn họ sắp đến hội trường, Hứa Thiên Châu lại nói: "Lát nữa phải đi thảm đỏ, vì lý do lịch sử, chính phủ Cảng Thành của chúng ta hiện nay không được lòng vương quốc Anh nhất trong số tất cả các thuộc địa. Hơn nữa, ông cụ của chúng ta không chịu nhận tước vị, cho nên chúng ta cũng không nhận những cuộc phỏng vấn đặc biệt từ các quan chức hoàng gia. Nếu muốn lộ diện nhiều hơn thì cách duy nhất chính là đi thảm đỏ. Chủ tịch Tô, cô không thể cố tình nán lại, cũng không thể làm mình quá nổi bật, nhưng nhất định phải nghĩ cách ở lại thảm đỏ một lúc."
Hạ Phác Đình đang ngồi ở ghế phụ.
Doanh nhân cần xây dựng thương hiệu của mình, đồng thời cũng cần mượn sức ảnh hưởng của các phương tiện truyền thông để quảng cáo cho bản thân, cho nên cũng cần phải xuất hiện trước ống kính.
Hạ Phác Đình cũng cố gắng rất nhiều để giúp các khách sạn châu Âu trở nên nổi tiếng, nhưng anh không nóng lòng như Hứa Thiên Châu.
Anh chỉ nói: "Em gái, em chỉ cần đi theo anh một cách bình thường là được, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy."
Nhưng anh nói vậy, Hứa Thiên Châu lại cảm thấy không vui, cô ấy nói: "Ngài Tổng giám đốc, đây cũng là lần đầu tiên em đến đây, em có biết người khác phải tốn bao nhiêu công sức để phóng viên chụp thêm vài bức ảnh, để có thể ở trên thảm đỏ lâu hơn một chút không?"
Sau đó lại xoay qua nói với Tô Lâm Lang: "Cho dù không cố tình đi chậm, nhưng cũng không thể sải bước đi nhanh như bình thuờng được. Nếu làm như vậy thì phóng viên thậm chí còn không chụp được ảnh của cô đâu."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận