Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 176:

.



Chương 176:
Lúc này Tô Lâm Lang cũng sắp vào bờ, lấy từ trong túi ra một chiếc kính viễn vọng, cô nói: “Đưa điện thoại cho A Suy.”
Ba người đàn ông ngại ngần nắm tay nhau, Hứa Thiên Tỉ đưa điện thoại cho A Suy: “Chị dâu tôi, nghe đi.”
“Tôi sắp đến rồi, ca nô của Phương Văn Tấn của hãng nào, trông như thế nào?” Cô hỏi.
A Suy nói: “Chị, ca nô hiệu Ferretti, có số seri là Macao 33-267.”
Hai bên liên lạc, nhiệm vụ mới coi như bắt đầu.
Bởi vì Hứa Uyển Tâm không thích đi nhiều, hơn nữa trên đảo Nam Nha cũng không có phương tiện giao thông, tài xế cũng sẽ đậu du thuyền ở bến Tây đảo Nam Nha, sau đó dẫn theo hai vệ sĩ xách hoa quả cúng, dầu mè, nến đi bộ qua đó.
Tô Lâm Lang vẫn để điện thoại trong túi, không ngắt cuộc gọi, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Đảo Nam Nha còn chưa được khai phá, người ở trên đảo đều là ngư dân, mà ở bến cảng phần lớn cũng là tàu thuyền đánh cá, thỉnh thoảng có mấy chiếc ca nô thì đều đến từ Macao. Bây giờ hai bên thuộc quyền quản lý của hai nước khác nhau, đi cửa khẩu chính quy tương đối phức tạp, thế nên đám giang hồ thường đi ca nô tới đảo gần đó rồi lặng lẽ đổ bộ.
Thấy du thuyền sắp vào bờ, Tô Lâm Lang cầm kính viễn vọng quan sát, Johnny Trần đi vào: “Mợ, sắp vào bờ rồi.” Thấy cô đang nhìn bên ngoài, anh ta cũng nhích lại gần: “Có gì ạ?”
Tô Lâm Lang nói: “Lát nữa tôi muốn đánh một người, các anh đứng đó nhìn thôi, đừng nhúng tay.
Thân là tướng quân thì không nhất thiết phải nói rõ mọi việc với binh lính, mà biểu hiện của một người lính tốt là phối hợp với tướng quân.
Tô Lâm Lang biết phải điều chỉnh thế nào ở phương diện này, cho nên mãi tới khi sắp vào bờ cô mới nói với vệ sĩ.
Johnny Trần quét qua người cô một lượt, anh ta hơi giật mình: “Nhưng mà mợ đâu có mang kiếm.”
Tô Lâm Lang nghẹn lại, cô trừng anh ta một cái, Johnny Trần vội nói: “Dao găm cũng thế.”
Anh ta cho rằng ngoài kiếm ra thì cô cũng chỉ dùng được dao găm.
Tô Lâm Lang lại cầm kính viễn vọng lên, cuối cùng cũng tìm được rồi, đối phương lái một chiếc ca nô nhập khẩu, xen giữa một đống thuyền đánh cá bản địa loang lổ, cũ kỹ thì rất là chói mắt. Đương nhiên, chiếc ca nô đó chuyên môn ngồi canh Hứa Uyển Tâm, mà du thuyền của nhà họ Hạ đúng là hạc trong bầy gà ở phạm vi toàn bộ bến cảng, ông ta cũng nhìn thấy và đang lặng lẽ tới gần.
Di động thời bấy giờ rất nhanh hết điện, hơn nữa càng dùng thì càng nhanh hết, nhiều nhất hai tiếng đồng hồ là sập nguồn.
Tô Lâm Lang cũng muốn tốc chiến tốc thắng, cô xuống du thuyền, ra hiệu cho hai vệ sĩ dẫn theo tài xế ca nô đi trước, cô và Hứa Uyển Tâm đi sau, trùng hợp là đây là một con đường nhỏ ven đường bờ biển, phong cảnh rất đẹp, hai mẹ con cứ đi từ từ ngắm cảnh.
Hôm nay Hứa Uyển Tâm đã quên mất người kia, đúng lúc đi qua một phiến rừng trúc, bà nhìn xung quanh rồi nói: “Đáng ra nên mang máy ảnh theo, chụp cho con mấy tấm ở đây.”
Chiếc sườn xám mà Tô Lâm Lang mặc hôm nay là chuyên dành cho bối cảnh núi xanh trúc xanh.
Ánh nắng chiếu rọi, màu đồng của sườn xám rất hợp với cảnh quan rừng trúc sơn thủy hữu tình.
Thời gian ngắn ngủi, tuổi xuân của con người cũng chỉ như trong phút chốc, chỉ có ảnh chụp còn lại, nên chụp nhiều chút.
Tô Lâm Lang nói: “Lần sau con cũng mang máy ảnh chụp cho mẹ mấy tấm.”
Hứa Uyển Tâm mặc sườn xám màu đen, một màu sắc kinh điển, cũng rất hợp với rừng trúc.
Bà mỉm cười, đang định nói gì đó thì đột nhiên thay đổi biểu cảm trên mặt, đứng sững ra đó.
Tô Lâm Lang không quay đầu lại, chỉ liếc một chút, là một người đàn ông thoạt nhìn cũng trẻ, khoảng ba bảy, ba tám tuổi, không lấm la lấm lét như cô nghĩ. Khó trách lúc trước mẹ chồng sẽ tin tưởng ông ta, thoạt nhìn thì ông ta rất giỏi giang văn nhã, không giống người trong giới giang hồ chút nào. Nhìn thân hình thì ông ta đúng là người biết võ, cơ bắp căng phồng.
Hứa Uyển Tâm cuống cả lên, tóc cũng dựng đứng, bà lắp bắp nói: “Mẹ có tí việc, Lâm Lang đi tới miếu trước đi, mẹ sẽ đến ngay.”
“Mẹ?” Tô Lâm Lang gọi.
Hứa Uyển Tâm hoảng hốt, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Tô Lâm Lang nói: “Trên đường có tảng đá suýt làm con vấp ngã, con đá nó vào trong biển nên đang thấy sảng khoái lắm.”
Hứa Uyển Tâm không hiểu ý cô, bà cười cười nói: “Mau đi đi.”
Tô Lâm Lang giả vờ đi về phía trước, thấy mẹ chồng đi vào rừng trúc, cô cũng đi vào theo từ một bên khác.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận