Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 448:

.



Chương 448:
Mà trong nguyên tác, sau khi Hạ Phác Đình bị bắt có thì Hạ Trí Hoàn cũng mất mạng.
Hiện giờ không những ông cụ còn sống, mà theo tình hình phục hồi sức khỏe hiện tại, có lẽ còn có thể sống đến thời gian ước hẹn với cha cô, hai người lại gặp nhau lần nữa vào năm 1997.
Cha cô cũng đã qua đời, hơn nữa năm đó ông ấy che giấu cho Hạ Trí Hoàn, đã là chuyện mạo hiểm đến mức muốn mất đầu, trong xưởng thép xa xôi ở Đông Bắc, những lính giải ngũ già không có tiền lương chính là đồng đội của cha cô.
Hạ Trí Hoàn dùng năng lực của mình để giúp bọn họ, đó cũng là điều nên làm.
Tô Lâm Lang cười cười, cũng không nói là đồng ý nhưng cũng không nói lời từ chối, nhìn lượng dầu cũng đã cạn đáy, bèn lái trực thăng trở về điểm xuất phát.
Đương nhiên trên máy bay không thể gọi điện thoại di động, thậm chí là không được mở máy, bởi vì sóng điện thoại di động sẽ ảnh hưởng đến vô tuyến điện của máy bay.
Nhưng hôm nay Tô Lâm Lang ủy thác cho Hứa Thiên Tỷ chuyện liên quan đến Tiền Mễ Lị, nhờ cậu ta đi điều tra, bất cứ lúc nào cũng cần liên lạc với cậu ta, cho nên cô mang theo điện thoại di động, máy bay vừa đáp xuống mặt đất, cô đã vội vàng mở điện thoại di động lên.
Về lý do Tiền Mễ Lị tiêu hủy máy BP, cô có một suy đoán nhưng phải đợi Hứa Thiên Tỉ đi chứng thực đã.
Mặc dù đã là mười giờ đêm, nhưng tối hôm nay khắp nơi trên cảng mới bắt đầu trở nên náo nhiệt, chạy mấy vòng mấy đứa trẻ cũng đói rồi, phải đi đến nhà hàng xoay để đi ăn chút đồ đêm, ngắm nhìn cảnh đêm, tối nay sẽ ở lại khách sạn.
Hạ Phác Chú đang ngồi ở phía sau cùng, tiếng ồn của trực thăng rất lớn, cho nên anh cũng nghe được đại khái gì đó, nhưng cũng không nghe được quá rõ ràng, lúc đến phòng ăn vừa đi vừa hỏi xem có chuyện gì.
Cũng đúng lúc Tô Lâm Lang muốn gọi điện cho Hứa Thiên Tỉ, vừa bước chân vào nhà ăn, trước tiên đẩy Hạ Phác Đình đến chỗ cầu thang, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Thiên Tỉ, xem có thể nghiệm chứng được suy đoán của mình hay không.
Nhưng hai người vừa vào đến chỗ cầu thang, đèn cảm ứng sáng lên đã nhìn thấy Tiền Phi Long đang cắm hai tay vào túi, mặt xám như tro tàn.
Bá tước Tiền thua liên tục, vừa rồi còn nói ra chuyện bí mật của minh, đương nhiên đã đi rồi.
Tiền Phi Long nhìn chằm chằm Tô Lâm Lang bằng cặp mắt sưng phù, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô ta, cô ít nhất đã có mười năm kinh nghiệm lái trực thăng."
Hạ Phác Đình cũng cảm thấy vợ mình lái trực thăng mượt mà quá sức điêu luyện, nhưng anh chắp hai tay lại ngẩng đầu lên nhìn Tiền Phi Long, đôi mắt sáng rực nói: "Trung tá Tiền, người yêu tôi từng bay bao nhiêu giờ, văn phòng hàng không dân dụng có ghi chép lại, anh có thể tới đó điều tra, hơn nữa nếu nói cô ấy có mười năm kinh nghiệm, thì lần đầu tiên lái máy bay cô ấy còn chưa thành niên, mới mười hai tuổi thôi."
Tiền Phi Long lại không biết Tô Lâm Lang là người sống lại.
Anh ta cho rằng trong trận quyền anh cô thắng không chính đáng, nên lái máy bay cũng chẳng so được với anh ta.
Nhưng khi hai người cùng lúc lái máy bay vào trong đám mây, chiếc Bale màu đỏ rực giống như cơ thể của cô vậy, trong sương mù dày đặc anh ta mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, cô lại giống như một con chim tùy ý bay lượn, khi thì ở trên anh ta khi lại ở dưới anh ta, khi lại xuất hiện trước mặt anh ta.
Cô tận tình chơi đùa cha con bọn họ, khiến bọn họ run sợ kinh hãi, cũng như phát điên.
Tiền Phi Long thì còn ổn, kinh nghiệp phong phú, sợ hãi cũng có giới hạn.
Nhưng bá tước Tiền đã lớn tuổi, tuyến tiền liệt không tốt, lúc xuống máy bay quần ướt đẫm, là sợ quá mà tè ra quần.
Nếu như hai phe địch ta mà giao chiến, cô mang theo vũ khí thì hai cha con bọn họ đã táng thân nơi biển cả.
Đó mới là điều mà Tiền Phi Long thực sự sợ hãi.
Bị đánh bại trong lĩnh vực chuyên môn của chính mình, mà lại còn bại tới nỗi không còn sức đánh trả, nhưng hết lần này đến lần khác lại là một cô gái mới trưởng thành, mà vì ấn tượng đã khắc sâu vào cơ thể, lúc này anh ta không chỉ sợ một mình bản thân Tô Lâm Lang, mà là kẻ địch, đám PLA, binh lính đại lục mà nước Anh đã từng chiến đấu trong cuộc chiến chống Mỹ và viện trợ cho Triều Tiên, những người mà anh ta muốn được giao chiến lại một lần nữa.
Thử nghĩ mà xem, một cô gái PLA trẻ tuổi, cũng không phải là phi công chuyên nghiệp đã có thể kinh khủng đến như thế, đánh bại cả một người có tuổi nghề mười năm như anh ta, thì những phi công được huấn luyện nghiêm chỉnh của PLA có thể kinh dị đến mức nào.
Bị đánh bại trong lĩnh vực chuyên nghiệp của mình mới là điều trí mạng nhất.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận