Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 233:

.



Chương 233:
Rốt cục, đội trưởng đội bảo vệ H mỉm cười, hắn nhìn Hạ Phác Đình: “Anh là con trai của gia đình giàu nhất tại Cảng Thành mà lại là người sợ vợ, ngay cả quản lý người đàn bà của mình mà anh cũng không làm được?”
Ánh mắt mọi người tự dời tới trên người Hạ Phác Đình.
Anh ngồi ngay chính giữa, ngồi trên xe lăn, mặc đồ vét phẳng phiu, anh gầy mà thanh tú, giữa lông mày có sự lo lắng, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là vẻ bình thản.
Mà tại Cảng Thành nửa thực dân nửa phong kiến, đàn ông có nam quyền cực kỳ nghiêm trọng, người nào bị nói thành sợ vợ, không quản lý được người phụ nữ của mình thì rất mất mặt.
Hạ Phác Đình có đôi mắt trong veo lại sáng ngời, anh nhìn về phía vợ bằng đôi mắt dịu dàng, giọng nói trầm dày mà nhẹ nhàng, anh nói: “Đúng vậy, tôi sợ vợ, chuyện ngày hôm nay đều do vợ của tôi làm chủ.”
Chuyện sợ vợ mà anh nói thản nhiên như vậy, lại có vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Vệ sĩ nhà họ Hạ tập mãi thành quen nên có thể quản lý được biểu cảm của mình, nhưng người của ông sáu Lục cố gắng kiềm chế mà vẫn thiếu chút nữa cười bể cả bụng.
Trong mắt đám người xã hội đen, phụ nữ không còn không bằng quần áo, càng không thể so sánh với anh em và đại ca, dù sao anh em như tay chân, vợ như quần áo.
Nhưng anh đường đường là người đàn ông nhà giàu nhất, có được chục tỷ n vậy mà lại sợ vợ?
Đám tay chân trong bang hội gần như sắp cười chết.
Trong suy nghĩ của bọn họ, cậu ấm có hàng chục tỷ nên đổi phụ nữ mỗi ngày, làm chú rể mới mỗi đêm, nhưng anh lại sợ vợ, anh đây là đang làm mất mặt đàn ông.
A Thái bóp tay tạo tiếng răng rắc, hắn dứt khoát nhận giấy sinh tử rồi ký tên của mình vào, ném cây bút, ngoắc tay: “Bà Hạ, tôi sẽ dùng một nửa sức mạnh của mình, không phải là tôi muốn đánh phụ nữ, nhưng tôi phải lấy lại danh dự cho đàn ông chúng tôi.”
Câu này có ý nếu Hạ Phác Đình không nỡ ra tay với người phụ nữ của mình thì để hắn, hắn sẵn sàng xả thân vì chính nghĩa.
Ông sáu Lục không nghĩ rằng một người phụ nữ có thể đánh nhau được, ông ta cản A Thái: “Ăn xong rồi đánh, ra tay có chừng mực.”
Thật ra nếu có thể, Tô Lâm Lang càng muốn thắng nhanh.
Nhưng dưới tay ông sáu Lục là băng đảng khổng lồ, nếu muốn khiến ông ta rời khỏi quận Nam, nhất định phải khiến ông ta sợ hãi.
Cô cởi áo khoác xuống đắp lên đầu gối Hạ Phác Đình, bên trong áo khoác là áo sơ mi trắng.
Cô cởi nút tay áo rồi vén tay áo lên, cô nói với vẻ mặt chân thành: “Tôi thấy đàn em của ông sáu Lục rất sốt ruột, chúng ta đánh nhau trước đi, đánh xong rồi bàn bạc các điều khoản, ông sáu Lục cảm thấy thế nào?”
Một cô gái mặc quần áo rất đáng yêu, hai gò má núng nính dù có đánh người thì nam giới cũng sẽ cảm thấy rất đáng yêu, cảm thấy cô đang đùa giỡn.
Lúc đầu hai bên đã theo các điều khoản như là đã quyết định nên không thể sửa lại, nhưng vì sự chân thành và hồn nhiên của Tô Lâm Lang, ông sáu Lục không khỏi khinh địch.
Ông ta nhường trước một bước, nâng tách trà lên nói: “Vậy các người cứ tùy tiện khoa chân múa tay, chỉ cần cô có thể thắng thì cô đưa ra các điều khoản nào thì tôi đều đồng ý với cô.”
Ông ta dặn dò A Thái: “Người ta là con gái, cậu biết điểm dừng là được, không thể quá thô lỗ.”
A Thái đã từng là đội trưởng đội bảo vệ H, lãnh đạo của quân đội, hắn không biết cái gì gọi là thô lỗ, nhưng bản thân hắn đang hành xử thô lỗ.
Hơn nữa có một người phụ nữ khiêu khích hắn khiến thấy rất buồn cười.
Bang hội không có võ đài chuyên biệt nhưng lại có sân nhỏ rất lớn, muốn so đấu võ thuật thì cái sân này chính là võ đài thiên nhiên.
A Thái đi tới chỗ trống trước, trước khi đi còn vỗ bả vai Hạ Phác Đình: “Cậu cả, để tôi dạy anh cách dạy dỗ người phụ nữ của mình.”
Kỹ năng võ thuật của Tô Lâm Lang ở mức bình thường, liều mạng cứng đầu thì cô không thể đánh thắng một người cao to.
Nhưng cô có bốn vệ sĩ, cô quay đầu nhìn rồi đi tới Ông Gia Minh người cao rồi dặn dò anh ta, để lát nữa anh ta phối hợp với cô.
Trong sân gạch xanh ngói xanh đá xanh, có người phụ nữ mặc váy xếp màu hồng, cô cuộn tay áo sơ mi lên cao, mang đôi giày da đầu tròn, đối đầu với người đàn ông cao to tục tằn mà hung hãn.
Tô Lâm Lang nhìn A Thái, nói: “Thì ra tôi đã từng gặp anh.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận